Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 2097




Chương 2097

Mà Lê Minh Hùng bấy giờ hồi thần lại mới nghĩ ra được nguyên nhân. Bởi vì ban nấy cậu nói muốn gọi chị Lan Hoa là chị dâu. Bản thân quả nhiên buồn ngủ gặp chiếu manh mà! Tuy nheein đồng thời, cậu cảm thấy mình đang bị nhét thức ăn cho chó trong vô thức, thật nghiệt ngã quá đi!

Ngày hôm sau, ngoại trừ khu vực dành riêng cho dân cư thì đa số các lều đều bị dỡ xuống toàn bộ. Chiến dịch chống lũ kéo dài hơn mười ngày cuối cùng đã kết thúc, xe chở hàng hóa chuyên dụng đổ đầy hai bên đường, tất cả đều bận rộn khuân đồ, chuyền tay nhau vận chuyển từng đợt.

Không chỉ có đội hỗ trợ cứu viện mà còn cả đội cứu thương, đội cứu hỏa cùng với những tình nguyện viên nên số lượng người tương đối nhiều, phân thành hai nhóm rời đi vào sáng và chiều. Ba ngày trước sớm đã có thông báo nên hiện tại tất cả đều xem như đã chuẩn bị đầy đủ.

Đội chữa thương và cứu viện đem phần lớn thuốc để lại cho người dân dễ dàng dùng, riêng dụng cụ chữa bệnh thì mang đi. Lý Lan Hoa đi theo Trương Hòa đến khu tin nguyện, vậy cho nên được sắp xếp đến chiều mới rời đi.

Thẩm Quân Sơ nnghe được tin tức này, liên tục nháy mắt trêu chọc, bảo rằng cô cố tình.

Lý Lan Hoa sắp xếp gọn gàng hành lý cá nhân, vừa bước ra ngoài liền đụng phải Triệu Thanh Chi. Bành Dật Phi vốn dĩ đang nghỉ ngơi nhưng sau khi nhận được điện thoại từ Trần Văn Sáng liền vội vàng chạy xe đến nơi. Bọn họ rời đi vào đợt thứ nhất, vậy cho nên hiện tại đến tìm Lý Lan Hoa để chào tạm biệt.

Triệu Thanh Chỉ vội vàng kéo tay cô, liến thoắng giải thích.

“Lan Hoa, cháu không giận dì chứ?

Cháu phải biết thời gian đấy dì cũng bị đẩy vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không thể nào đồng ý! Nếu như gật đầu, không may đối phương ở trong quân ngũ tìm chồng dì gây phiền phức, vậy phải làm thế nào đây!”

“Cháu hiểu mà. Dì đừng lo, cháu không giận đâu.”

Lý Lan Hoa ngại ngùng lắc đầu, Triệu Thanh Chi thấy cô thật sự không để bụng mới chịu thả lỏng, bắt đầu mỉm cười trêu chọc.

“Còn gọi dì sao?”

Gò má Lý Lan Hoa trong nháy mắt phớ hồng. Chuyện tối hôm qua, không chỉ mỗi Lê Mình Hùng thấy mà còn cả vợ chồng Triệu Thanh Chỉ. Đối phương cười khẽ.

“Nếu cháu với đội trưởng Trân đã ở bên nhau, vậy thì chúng ta xem như ngang hàng. Đừng gọi dì nữa, nghe già lăm! Chồng của chị và đội trưởng Trần không chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới mà còn là bạn bè. Hoặc gọi chị dâu, hoặc gọi chị Thanh Chi!”

“Chị Thanh Chi.”

Lý Lan Hoa cúi đầu lí nhí, khiến Triệu Thanh Chi càng thêm vui vẻ.

“Về sau sẽ còn vô số dịp để chúng †a gặp nhau, trò chuyện nhiều hơn.”

Lý Lan Hoa ngoan ngoãn gật đầu.

Hiện tại đã đến giờ đi, Triệu Thanh Chỉ vấy tay, sau đó nhanh chóng rời khỏi.

Thấm thoát liền đến chiều, những người còn lại bắt đầu lên xe, bao gồm đội cứu thương và đội cứu viện do Trần Văng Sáng dẫn dắt. Lý Lan Hoa vừa đặt ba lô xuống ghế thì liền nghe thanh âm vang lên từ đằng xa.

“Lan Hoail”

“Anh Tuấn Kiệt!”

Lý Lan Hoa xoay người, bất giác lộ ra nụ cười vui vẻ. Tiêu Tuấn Kiệt gật đầu, vội vàng hồi.

“Chiến dịch chống lũ kết thúc, anh sẽ trở về quân khu. Đội cứu thương lấn đội cứu viện đều rút về cả rồi, vậy cho nên cả em cũng phải đi, đúng chứ?”