Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 2080




Chương 2080

Ở tại khu vực gặp nạn này nhiều ngày như vậy, cô đã sớm ăn đủ loại thức ăn tiện lợi, hôm nay có thể ăn món mình thích nhất là lẩu, tâm tình từ đầu đến cuối đang thấp thỏm đã hoà hoãn lại không ít.

Lý Lan Hoa vừa ngồi xuống thì Trân Văn Sáng và Lê Minh Hùng cũng đến.

Thấy Trần Văn Sáng tới, mọi người đều rối rít đứng lên chào hỏi, chờ anh đồng ý thì mới ngồi xuống.

Trong đây trừ đội ngũ chữa bệnh ra, đều là binh lính trong quân đội, nhưng anh vẫn nổi bật như vậy, không có một chút khinh thường, đuôi mắt lông mày lộ ra uy nghiêm, khí chất của một người Sĩ quan.

Trần Văn Sáng ngồi đối diện với cô.

Lê Minh Hùng nói chuyện với hai người chiến sĩ vài câu, hai người nhường vị trí cho họ.

Chỉ cần vừa liếc mắt lên là có thể thấy khuôn mặt anh tuấn của anh.

Bốn mắt nhìn nhau, Lý Lan Hoa lập †ức cúi mặt xuống.

“Có nồi lẩu ăn thật tốt!”

“Chúng ta phải cảm ơn Bành Dật Phi và vợ cậu ấy nha, không có bọn họ thì chúng ta cũng không được ăn bữa tiệc này!”

Sau khi có người nhắc tới, mọi người đều rối rít nói hùa theo.

Bành Dật Phi trực tiếp xua tay.

“Đừng đừng, tôi chỉ là chân sai vặt thôi!” Bành Dật Phi giải thích, không dám tuỳ tiện tranh công, khoé mắt liếc nhìn Trần Văn Sáng, cười to nói: ‘Đây là cấp trên chăm sóc lo lắng các cậu vất vả, cố ý móc tiền túi ra đãi các người đói”

Mọi người nghe xong, tâm tình càng vui sướng hơn.

Lý Lan Hoa ngồi trên chiếc ghế nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay bị hơi nóng của nồi lẩu phả vào đỏ bừng, cô rủ lông mi xuống giống như hai cây quạt nhỏ chớp chớp, nghiêm túc vùi đầu ăn.

Bành Dật Phi và Triệu Thanh Chi nhìn nhau, hai vợ chồng nhất thời hiểu rõ.

Nguyên nhân hao tốn tiền của huy động nhân lực ăn bữa lẩu này.

Bởi vì có người thích ăn.

Nhìn Lý Lan Hoa ăn rất ngon, thật ra thì cô vấn luôn ăn thức ăn trong bát, từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu lên.

Chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy người đối diện.

Trong lòng cô cũng bối rối.

“tan Hoa, sao em không động đũa vậy?” Tiêu Tuấn Kiệt ngồi bên cạnh cô thấy vậy không khỏi nhắc nhở: ‘Anh nói cho em biết, bầy sói đói này trong bộ đội bình thường đã quen thói ở phòng ăn cướp cơm rồi, nếu em không ăn nhanh thì lát nữa sẽ không còn để ăn đâu!”

Tiêu Tuấn Kiệt lo lắng cho cô không ăn được, vội dùng đũa gắp thức ăn cho cô.

Gắp ở trong nồi lẩu được cải xanh, cải trắng và rau thơm, tất cả đồ ăn Tiêu Tuấn Kiệt gắp được đều màu xanh biếc.

Lý Lan Hoa có chút khó xử.

Lúc cô đang muốn mở miệng thì giọng nam trầm mạnh ở đối diện đã vang lên: “Cô ấy không ăn rau thơm”

Trong khung cảnh ồn ào này, giọng nói ấy cũng không coi là vang dội.

Nhưng vần khiến hô hấp của Lý Lan Hoa như ngừng lại.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía anh, vô thức siết chặt đôi đũa trong tay.