Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 2068




Chương 2068

Lý Lan Hoa ngập ngừng một chút, với tay ôm thức ăn vào lòng, bị hơi thở nam tính của anh quẩn quanh, cô buồn bực nói: “Chú nhỏ, cháu nhớ ra cháu còn hai loại thuốc quên chưa trộn. Cháu mang đồ ăn về trở về điểm cứu hộ bên kia vừa làm vừa ăn nhé!”

Nói xong, cô đứng dậy và muốn ra khỏi lều.

Chỉ là cô chưa bước được hai bước thì đã bị dáng người cao lớn và cường tráng của anh chặn lại.

“Chú nhỏ?” Lý Lan Hoa ngập ngừng kêu lên.

Trần Văn Sáng đứng im như phỗng ở đó, trông như thần giữ cửa uy vũ, không ai dám đi qua trước mặt anh.

Đôi mắt đen láy của anh ta nheo lại, giọng nói trâm khàn bỗng trở nên lạnh lẽo: “Lan Hoa, cháu đang cố ý trốn tránh tôi sao?”

“Cháu không có…” Lý Lan Hoa rũ mắt xuống.

“Không có à?” Trân Văn Sáng hỏi vặn lại.

Câu này anh ta đã hỏi không chỉ một lần.

Buổi sáng lúc đi thay thuốc, anh ta đã đợi rất lâu, nhưng đợi mãi mà không thấy cô xuất hiện.

Bạn cùng lớp Thẩm Quân Sơn của cô ấy còn cà lơ phất phơ nói với anh rằng khi nào anh không có ở đây thì cô ấy sẽ tự nhiên xuất hiện thôi, ngoài ra, lúc cô ấy còn đang ở chỗ hậu cần, từ xa, anh đã nhìn thấy cô ấy và Tiêu Tuấn Kiệt đang cười cười nói nói với nhau.

Sau khi nhìn thấy cô, anh ta lập tức thu lại dáng vẻ tươi cười lúc đó, sau đó quay người rời đi và để Tiêu Tuấn Kiệt giúp cô lấy bữa trưa.

Con ngươi đen như mực co rụt lại, quai hàm bạnh chặt lại, Trần Văn Sáng cảm giác như mình đang bị bầu không khí lạnh lẽo đó bao quanh.

Lý Lan Hoa cũng cảm thấy ớn lạnh, lạnh đến mức nổi da gà da vịt, tóc gáy dựng đứng cả lên.

Trong lòng cô có một tia run run.

Để chống lại áp lực vô hình đó, Lý Lan Hoa thật thà đáp: “Cháu chỉ nghĩ rằng tốt hơn hết là vẫn nên giữ khoảng cách với chú càng nhiều càng tốt!”

“Tại sao?” Trân Văn Sáng nhăn mặt, tựa hồ như rất lo lắng.

Lý Lan Hoa im lặng hai giây, sau đó bình tĩnh nói: “Cháu không muốn mình giãm phải vết xe đổ trước kia nữa. Cháu muốn chú yên tâm!”

“..” Yết hầu của Trần Văn Sáng khẽ chuyển động.

Giãm phải vết xe đổ ư, lời nói của cô quanh quẩn trong lồng ngực khiến trái †im anh quặn đau.

Trần Văn Sáng móc trong túi quần ra một điếu thuốc, khi tâm trạng thất thường, anh thường dùng nicotine để xoa dịu tâm trạng.

Anh ta thở ra một vòng khói, giọng nói trầm ấm xuyên qua làn khói trắng, nghe không ra cảm xúc: “Lan Hoa, cháu nói rằng cháu không muốn giẫm lên vết xe đổ, cháu trốn tránh tôi, thế mà cháu lại gần gũi với Tiêu Tuấn Kiệt, cháu thật sự muốn có một người bạn trai đến thế sao?”

Đôi mắt Trần Văn Sáng sâu thăm thảm, ánh mắt anh ta nhìn cô cũng rất kín đáo, phức tạp khó lường.

Lý Lan Hoa nhíu mày, nhưng cũng không muốn giải thích: “Cháu đã nói rồi, mọi chuyện cháu sẽ để thuận theo duyên số, nếu duyên phận đến, cháu sẽ không từ chối nó!”

Trần Văn Sáng nhếch nhếch khóe môi: “Cháu vừa mới học năm hai đại học, việc học hành ở trường Y chắc rất nặng, cho nên cháu không cần nóng vội phải kiếm bạn trai đâu. Vả lại khi yêu đương thì phải thận trọng, không phải cứ tùy tiện chọn một ai đó để yêu đâu, cháu cũng phải hiểu rõ đối tượng yêu đương của cháu đã trải qua…”