Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 2052




Chương 2052

Chỉ là khi đụng phải đôi con người sáng quắc khiến người khác không khỏi rùng mình kia, cậu ấy vẫn quyết định nghẹn lại.

Giống với những quân nhân khác trong đội cứu viện, sau ba ngày cứu trợ, Trân Văn Sáng đã mọc không ít râu, nhưng anh ta lại không có chút lôi thôi nào.

Đường nét khuôn mặt rõ ràng, mũi cao thẳng tạo ra một bóng râm nhỏ trên khuôn mặt dưới tầng ánh trăng mông lung, anh tuấn vô cùng.

Nhất là thân hình cao lớn, cho nên mặc quân trang vào càng lộ rõ nét rắn rỏi, khí phách mạnh mẽ khó có thể ngăn cản.

Không thể không nói, vẻ ngoài người đàn ông này rất đẹp trai, cũng rất có lực hấp dân!

Đừng nói con gái, dù là giống đực, Thẩm Quân Sơn cũng cảm thấy mình không so được, cũng khó trách Lý Lan Hoa bở qua tầng quan hệ kia mà thần hồn điên đảo vì anh ta.

Dường như Trần Văn Sáng không muốn lãng phí thời gian với cậu ấy, đôi mắt xếch lên: ‘Cậu muốn nói gì với tôi?”

Thẩm Quân Sơn chửi thầm đệch mợ trong lòng, không phải chứ!

Cậu ấy cảm thấy tức giận, sau đó cà lơ phất phơ cười nói: “Chú nhỏ, một năm trước Lan Hoa trở về từ Hải Phòng, cháu đến sân bay đón cô ấy, cô ấy khóc một ngày một đêm, nước mắt rơi không ngừng!”

Sắc mặt Trần Văn Sáng trầm xuống.

Thẩm Quân Sơn cảm khái thở dài: “Trước khi thi vào đại học, Lan Hoa đã quyết định học y, là vì chú!”

Nói xong, Thẩm Quân Sơn quan sát vẻ mặt của Trần Văn Sáng.

Muốn nhìn được điều gì đó từ biểu cảm trên mặt anh ta, nhưng mà anh ta che dấu quá sâu, con ngươi đen nhánh thâm u, không có một chút dao động, nhận ra sự khôn ngoan của chính mình căn bản không là gì ở trước mặt anh ta, cậu ấy bèn không quan sát nữa.

Thẩm Quân Sơn khoanh tay, nói tiếp: “Lan Hoa bị choáng khi gặp máu, chú có biết không?”

“Biết.” Trần Văn Sáng trầm giọng nói.

Thật ra đây cũng là điều trong lòng anh cảm thấy nghi ngờ.

Trần Văn Sáng chưa bao giờ quên cô từng ngất xỉu khi ngẫu nhiên nhìn thấy tai nạn xe cộ, mồ hôi lạnh đầm đìa, khuôn mặt nhỏ nhăn tái nhợt, cho nếu lúc trước khi băng bó vết thương, máu không ngừng chảy, anh lo lắng nên mới để người khác thay cô.

Nhưng toàn bộ quá trình, mắt cô không hề chớp lấy một cái, bình tĩnh xử lý.

Trần Văn Sáng quay sang một bên, biết tiếp theo cậu ấy sẽ giải đáp thắc mắc cho mình.

“Vậy chú biết để vượt qua chứng sợ máu, cô ấy đã làm gì không?”

Trân Văn Sáng yên lặng không nói, chờ cậu ấy nói tiếp.

Thẩm Quân Sơn cũng không chờ nước đục thả câu mà nói thắng: “Cô ấy đi khám rất nhiều bác sĩ tâm lý, tiến hành trị liệu thoát mãn cảm, đại khái chính là làm cho người bệnh đối mặt trực tiếp với nỗi sợ của mình, tự mình trải qua phản ứng sinh lý lúc đặc biệt sợ hãi, dần dần giảm bớt cảm giác sợ hãi đối sự việc hoặc sự vật, tiến tới việc có thể khống chế khủng hoảng xảy ra.

Lúc trước Lan Hoa dùng gần một tháng, mỗi ngày cô ấy đều lấy cớ đi làm thêm, thật ra là đi đến các bệnh viện lớn khám tâm lý, ép chính mình chứng kiến cảnh tượng máu me đáng sợ, thậm chí cô ấy còn chạy đến hiện trường tai nạn, đối với cô ấy, những chuyện này chẳng khác nào lăng trì!”

Ban đầu, mỗi ngày cô ấy ngất mấy lần, sau khi tỉnh lại vẫn không chịu chùn bước! Đến khi cuối cùng cô ấy cũng thành công chiến thắng căn bệnh của mình, ngàn dặm xa xôi đuổi tới Hải Phòng, lại bị chú…”