Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1968




Lúc này đôi mắt trắng đen rõ ràng kia đang chớp chớp nhìn anh, dáng vẻ tranh công đòi khen ngợi.

Nếu như phía sau cô có một cái đuôi, lúc này chắc chắn là đang vui mừng vẫy vẫy.

Trần Văn Sáng bất giác cong môi: “Ừ”

Lý Lan Hoa cười càng vui mừng, nhưng mà rất nhanh đã có chút vui quá hoá buồn, cô cau mày hít vào một ngụm khí lạnh: “A…* “Sao vậy?” Trần Văn Sáng hỏi.

Lý Lan Hoa khẽ khom lưng, đưa tay chạm vào bụng dưới phía bên phải, ngẩng đầu lên nhe răng trợn mắt đau đớn nói: “Chú nhỏ, vết thương của cháu hình như nứt ra rồi!”

Trần Văn Sáng lập tức trầm giọng: “Bây giờ chú dẫn cháu đi bệnh viện”

Nửa tiếng sau, hai người đi đến bệnh viện Nhân Dân một lần nữa.

Hôm qua vừa mới cắt chỉ, vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại, hiện tại lại nứt ra lân nữa. Sau khi kiểm tra vết thương một cách cẩn thận, bác sĩ nói răng cần phải khâu lại lần nữa, dặn dò y tá bên cạnh đem dụng cụra.

Chờ sau khi bác sĩ mang găng tay, y tá hỗ trợ Lý Lan Hoa cởi đồng phục học sinh ra, sau đó cuộn vạt áo sơ mi thành từng lớp.

Vải vóc đần đần dời lên, da thịt trắng nốn lập tức lộ ra trong không khí Vì để cho công việc của bác sĩ thuận tiện, y tá cuốn vạt áo sơ mi lên rất cao, thậm chí còn có thể nhìn thấy một chút rìa áo ngực viền tơ màu trắng…

Hầu kết khẽ chuyển động, Trần Văn Sáng dời tầm mắt: “Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc”

Nhìn bóng lưng cao lớn của anh rời đi, Lý Lan Hoa khẽ cần môi, trên mặt cũng hơi ửng hồng vì ngại ngùng.

Không biết anh có giống cô hay không, nhớ đến buổi tối ngày hôm ấy.

Lúc đó bàn tay lớn của anh, bao phủ eo cô.

Yết thương nứt cũng không tính là sâu, động tác của bác sĩ rất nhanh chóng. Sau khi khử trùng, rất nhanh bác sĩ đã khâu xong. Âm thanh dùng kéo vang lên lanh lảnh, sau đó bác sĩ nói với cô: “Khâu xong rồi!”

“Bây giờ nhất định phải chú ý nhiều hơn, tuyệt đối không được chạy nhảy quá mạnh bạo, một tuần sau trở lại đây rút chỉ”!

“Cảm ơn bác sĩ, tôi biết rồi!”

Bác sĩ gật đầu, dặn dò thêm hai câu, kê thuốc chống viêm và chống nhiễm trùng cho cô Đira từ trong phòng khám, Lý Lan Hoa vui vẻ chạy đến khu vực hút thuốc tìm Trần Văn Sáng. Nhớ đến lời bác sĩ dặn, bước chân của cô chậm lại không ít. Cách tấm cửa kính, cô liền nhìn thấy anh một tay xỏ túi quần đang đứng ở đó hút thuốc, dáng người thẳng tấp.

Ngón tay thon dài mảnh khảnh kẹp điếu thuốc lá. Theo động tác của anh, vòng khói màu trầng thuần thục phả ra.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy có người hút thuốc quyến rũ đến thế.

Dường như cảm nhận được bị người khác nhìn chãm chảm, Trần Văn ‘Sáng nghiêng người nhìn về phía cô: “Khâu xong rồi?”

Lý Lan Hoa vội vã lấy lại tỉnh thần, đẩy cửa đi vào: ‘Ừm!”

Cô gãi đầu, hơi nghỉ hoặc hỏi: “Chú nhỏ, sao đột nhiên chú lại đến trường cháu vậy?”

Hiện tại nghĩ đến tình cảnh anh xuất hiện lúc đó cô vẫn cảm thấy ngạc nhiên, giống như từ trên trời giáng xuống vậy. Hình như mỗi lần cô gặp hoàn cảnh khó khăn, anh đều sẽ xuất hiện ở trước mặt cô.

Người đàn ông may mản của cô.

Trần Văn Sáng gảy tàn thuốc trong tay: “Sợ cháu chịu thiệt”

Trong điện thoại hình như anh nghe thấy cô bị giáo viên gọi vào văn phòng dạy bảo, đoán chừng đã xảy ra rắc rối rồi. Đúng lúc anh cùng Lê Minh Hùng và hai chiếc xe áp tải tội phạm ở gần đó, anh không suy nghĩ nhiều, trực tiếp lái xe tới.

Trái tìm Lý Lan Hoa lay động, cảm giác không thể nói rõ, như thể có người ném vào một viên đá nhỏ.

Cô liếm môi một cái, gắng gượng ổn định tinh thần, mất tự nhiên ho khan: “Khụ, chú nhỏ, chú nói tội phạm bỏ trốn đã bắt được rồi sao?”