Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1957




Lý Lan Hoa: “.. Cô thật sự cạn lời rồi, gì vậy chứ, trách cô à? Nhưng cũng đáng tiếc, mất đi một fan nữ dễ thương rồi Ngô Tĩnh và Tạ Á Nam liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều muốn nói gì đó để an ủi cô ấy, nhưng không đợi họ mở miệng thì một giọng nữ với tiếng cười chế giêu đã vang lên trước: *Hehe, thất vọng là đúng rồi”

Chu Kỳ Kỳ đã ăn xong, cô ta bước tới khoác lấy vai Lý Lan Hoa: ‘Với kết quả thi kém như vậy, cậu cho rằng mình có thế trở thành người nối tiếng sao? Nghe đây, muốn trở thành hoa khôi thì ngoài ngoại hình ưa nhìn còn phải học giỏi nữa đó. Đặc biệt điều thứ hai mới là quan trọng nhất”

Hầu hết những người trong nhà ăn đã nhìn thấy cảnh vừa, bao gồm cả Chu Kỹ Kỳ, và tất nhiên cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội chế giêu Lý Lan Hoa: “Xuất thân từ một thị trấn nhỏ, nhất định phải hiểu rõ một chuyện, gà rừng mãi là gà rừng, gà rừng mà tưởng bay lên cây cao làm phượng hoàng sao”

Lý Lan Hoa cau mày, lạnh lùng nhìn Chu Kỳ Kỳ. Tạ Á Nam tức giận đứng lên:’Chu Kỳ Kỳ, cậu nói ai là gà rừng?”

“Tôi đang nói ai, mấy người còn không biết sao, cần tôi nói rõ ra tên họ à?” Chu Kỳ Kỳ liếc mắt xem thường, châm chọc nói: “Ö, nếu tôi là ai đó thì tôi đã chạy về kí túc xá đóng của lại không dám thò mặt ra rồi, vậy mà còn dám đến nhà ăn. Mặt cũng thật là đủ dày, học hành kém như vậy, còn không chịu nhìn lại mình, cho là bản thân thực sự có thể làm hoa khôi sao cơ chứ”

“Người không dám ra ngoài là cô mới đúng, cô cũng đừng quên cô đã làm ra loại chuyện tốt gì” Tạ Á Nam nuốt không trôi liền cùng cô ta lý luận.

Vẻ mặt Chu Kỳ Kỳ vặn vẹo khi bị Tạ Á Nam bới móc chuyện cũ, song cô ta lại tiếp tục giả bộ không hiểu, cười khẩy:’Mấy người nên hiểu rõ vị trí của mình đi, não không tốt chính là trí thông minh kém đó, tôi khuyên mấy người nên mua thêm hai cái bánh mì về nhà bỏ ít công sức đọc thêm sách đi, để tránh ngày nào đó bị đuổi học vì học lực quá kém đó.” Nói xong, cô ta chấp hai tay lại làm ra vẻ cao cao tại thượng rời đi.

“Cậu” Tạ Á Nam tức giận muốn chạy theo tranh cãi.

Kể từ khi biết Chu Kỳ Kỳ đứng sau vụ việc máy quay, Tạ Á Nam đã rất ghét hành vi không biết xấu hổ của cô ta, giờ lại thêm chuyện vừa rồi của Lý Lan Hoa nữa, nên Tạ Á Nam thực sự cảm thấy uất nghẹn trong lòng.

Lý Lan Hoa kịp thời nằm lấy cô, lắc đầu nói: “Bỏ đi, Á Nam,so đo với loại người như cậu ta làm gì”

‘Sau khi Tạ Á Nam bị Lý Lan Hoa kéo ngồi xuống, Tạ Á Nam vẫn rất tức giận: “Lan Hoa, con người Chu Kỳ Kỳ sao lại đáng ghét thế chứ, thật khó chịu”

Ngô Tĩnh và Lâm Vũ cũng rất tức giận, ngay cả khi hồi nãy nếu Tạ Á.

Nam không cãi lại cô ta thì bọn họ cũng định giúp: Đúng đó, cậu nhìn vẻ mặt vừa rồi của cô ấy, thật khiến người ta ghê tởm. Thật sự là phiên phức chết đi được cái bộ dạng tiếu nhân đắc ý của cậu ta. Chẳng trách cậu Thẩm coi thường cô ta”

“Lý Lan Hoa, cậu không tức giận sao?” Tạ Á Nam nhìn thấy bộ dạng thờ ơ của cô, không khỏi hỏi “Không tức giận” Lý Lan Hoa lắc đầu, nhún vai nói: “Con người như. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Chu Kỳ Kỳ không đáng để làm cho tớ tức giận. Con người Chu Kỳ Kỳ rất nhỏ nhen, khi có cơ hội sẽ lại chạy đến chế giễu cô ấy, mà chế giễu người khác lâu ngày sẽ thành nghiện, vẻ mặt lúc đó thực sự là rất ghê tởm, Nhưng nếu cô thực sự đáp lại thì chẳng phải là sẽ giống Chu Kỳ Kỳ sao?

“Lỗ Tấn nói, im lặng là sự khinh thường cao nhất đối với một người” Lý Lan Hoa gắp một miếng bông cải xanh, vừa nhai vừa nói.

Các bạn cùng phòng đều gật đầu một cái, cho rắng lời cô nói có lý, nhưng trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy rất tức giận. Lý Lan Hoa cười an ủi: “Đừng có không vui nữa, ăn xong chúng ta đi siêu thị mua kem đi.”

Buổi chiều còn có vài tiết học, học xong có thể nghỉ ngơi. Sau khi ăn cơm ở nhà ăn, Lý Lan Hoa cùng các bạn cùng phòng trở về ký túc xá nghỉ ngơi. Đến tâm sáu giờ bốn mươi phút tối bọn họ tiếp tục cầm sách giáo.

khoa chuẩn bị lên lầu học bài buổi tối. Vì Ngô Tĩnh và Lâm Vũ nhất quyết muốn giúp Lý Lan Hoa ôn bài tập mà Lý Lan Hoa cũng không thể từ chối nên ba người bọn họ ở lại học cùng nhau Khu nhà tập thể năm sau sân bóng, cách khu dạy học một đoạn. Khi đi ngang qua tòa nhà phòng thí nghiệm, Lý Lan Hoa nhìn thấy Tạ Á Nam và Chu Kỳ Kỳ đang đứng dưới ngọn đèn đường, đối mặt với nhau, dường như đang có tranh chấp.