“Vậy thì tốt rồi!” Tạ Á Nam gật đầu an ủi cô: “Hồi cấp hai tớ cũng bị viêm ruột thừa cấp tính, cũng may chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi, đừng lo lảng!
Nói một hồi lâu, bầu trời bên ngoài trở nên tối đen, Ngô Tĩnh nhìn một lát rồi thì thào nói: “Đã gần chín giờ rồi! Lan Hoa, bọn tớ không thể ở cùng cậu thêm nữa rồi, nếu muộn thì sẽ không bắt được xe buýt mất “
“Cậu phải mất một tuần nữa mới có thế xuất viện, đúng không?” Cuối cùng họ cũng không quên hỏi cô ấy.
Lý Lan Hoa gật đầu rồi trả lời: “Ừ, nghe y tá nói như vậy đấy!”
“Vậy thì tốt rồi, vài ngày nữa bọn tớ lại xin phép cô giáo Lý đến thăm đây thăm cậu! Cậu tự chăm sóc cho mình nhé!”
“Được rồi, các cậu yên tâm!”
Sau khi tiễn ba người bạn cùng phòng ra về, phòng bệnh trở nên yên tĩnh trở lại Nữ y tá đã từ phòng y tá quay lại, giúp cô lấy một ít thuốc, sau đó tìm y tá thay ra giường.
Lý Lan Hoa đang suy nghĩ về cuộc trò chuyện với những cô bạn cùng phòng vừa rồi, cô lấy điện thoại từ dưới gối ra, nhanh chóng tìm một số điện thoại trong danh bạ để gọi, sau khi đường dây được kết nối, cô vội vàng áp tai lên màn hình và nói.:’Alo, chú nhỏ!”
“Sao vậy?” Trần Văn Sáng hỏi cô.
Có vẻ như anh ấy đang hút thuốc, cô có thế nghe thấy những hơi thở dài của anh.
“Chú ngủ chưa?” Lý Lan Hoa ngập ngừng hỏi.
“Sắp ngủ rồi” Trần Văn Sáng đáp, sau đó lại hỏi cô: “Có chuyện gì vậy?
“Không có chuyện gì cả, chỉ là cháu ở bệnh viện một mình có chút nhàm chán!” Lý Lan Hoa sờ sờ tấm ga trải giường màu trắng ở mép giường, giả bộ rất thản nhiên: “Chú nhỏ, khi nào chú lại đến bệnh viện thăm cháu?
Hôm qua tự anh đã đưa cô đến bệnh viện để làm phẫu thuật, lại ở bên cạnh cô cả đêm, đương nhiên cô biết rằng không thể yêu cầu anh ngày đêm ở bên cạnh cô được nên sáng nay khi anh rời đi, cô ngại không dám níu kéo anh lại Trần Văn Sáng ôn nhu nói: “Đã có y tá chăm sóc cháu rồi, chúôi không cần tới đó nữa”
Lý Lan Hoa thì thảo, mắt nhìn lên trân nhà: “Nhưng cháu muốn đọc truyện tranh của nhà sách ở bên cạnh trường nhưng cô y tá không iểu những thứ này. Chú nhỏ, chú có thể giúp cháu thuê vài cuốn mang đến đây không?”
Thấy đầu dây bên kia không có động tĩnh gì cả, cô không khỏi mím chặt khóe miệng, tiếp tục nói với giọng điệu vô cùng thảm thiết: “Hôm nay lúc trở mình, hình như vết mổ đã bị rách ra rồi, đau quá Trần Văn Sáng im lặng vài giây, trầm giọng nói: ‘Sáng mai chú qua thăm cháu.”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Lan Hoa Tư cười đến nỗi khéo miệng sắp chạm đến lỗ tai, nữ y tá đấy cửa đi vào, cô khấn trương tắt đèn, lên giường đi ngủ “Một giọt, hai giọt, ba giọt Ánh mặt trời như thiêu đốt chiếu sáng cả căn phòng, Lý Lan Hoa đặt một tay dưới đầu, nhìn vào bao thuốc, đếm những giọt thuốc cứ hai giây lại nhỏ giọt xuống, hai tai dựng đứng lên, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Đã gần mười giờ, không biết khi nào Trần Văn Sáng mới tới Hay là vẫn đang còn trong quân đội!
Nói chuyện không biết tính toán, không có một cút khái niệm thời gian nào cát Trong lòng Lý Lan Hoa có chút buồn bực, khi cửa phòng bị người ta đấy ra, cô vui vẻ nhìn sang.
Ngay khi cô chuẩn bị la lên thì chữ “Chú thì câu nói đã bị ngưng tụ trên đầu lưỡi, Lý Lan Hoa sửng sốt, sau đó nhíu mày: “Tại sao lại là cô chứ?”
Tâm trạng vui vẻ của cô dường như biến mất trong chốc lát.
Bởi vì người đi vào không có dáng người cao lớn và rẳn chắc của Trần ‘Văn Sáng, cũng không phải là nữ y tá, mà là Chu Kỳ Kỳ đang mặc bộ đồng phục học sinh, trên tay cầm một bó hoa cúc bước đến bên giường cô: “Bạn học Lý Lan Hoa, tôi nghe nói là bạn bị ốm và phải nằm viện, vậy nên đến gặp bạn! “
Không ngờ, người mà hôm qua cô và vài người bạn cùng phòng vừa bàn tán đến, ngày hôm sau lại tìm đến phòng bệnh của cô!