Trần Văn Sáng lần này còn không cảnh cáo, liền trực tiếp đánh anh ta.
Trong hành lang, Lê Minh Hùng đột nhiên kêu lên như heo: “A a a, đội trưởng, tôi sai rồi..”
Lúc này, trong phòng hội chẩn, sau khi bác sĩ đã tự mình nhận trách nhiệm về sai lầm trước đây, anh ta không khỏi mỉm cười, nói: “Cô bé à, người chú kia của cháu trông thật là trẻ, đây là lân đầu tôi thấy quân nhân nào đẹp trai như vậy!”
“Ừm, đúng vậy!” Lý Lan Hoa nghiêm túc gật đầu.
Trần Văn Sáng tuy rắng không hay cười, lại còn làm cho người khác có cảm giác xa cách, nhưng cũng rất chín chẵn trưởng thành. Dù đã 27 tuổi, lại còn là thiếu tướng, quan trọng nhất vẫn là anh ta thực sự rất đẹp trai!
Nghe tiếng động, cô và bác sĩ đều tò mò ngó ra ngoài.
Cô trông thấy Trần Văn Sáng chỉ cần dùng một tay có thể trực tiếp áp cậu cấp dưới kia vừa chạy tới kia lên tường, tay còn lại vặn ra sau, đôi chân dài đè xuống phía sau Nhìn từ hình thế và chiều cao giữa hai người đã tạo nên một sự tương phản, thêm vào đó là sự “thân mật” giữa hai người làm Lý Lan Hoa không khỏi nghĩ lung tung, cảm thấy cảnh tượng trước mắt cô lúc này rất tình ý…
Chốc lát cả người liền cảm thấy không đúng lắm!
Sau khi kiểm tra chụp hình toàn thân, anh ta đã có thể xuất n Trần Văn Sáng bảo cô cùng Lê Minh Hùng đợi ở cửa, tự mình cầm chìa khóa đi lấy xe.
Lê Minh Hùng vừa bị chỉnh xong, còn chưa hoàn hồn ôm bả vai, lết từng bước đến gần cô: “Cô là Lý Lan Hoa đúng không? Tôi có thể gọi cô là Lan Hoa không?”
“Được thôi!” Lý Lan Hoa gật đầu đồng ý.
Giống như sợ cô không biết xưng hô với mình thế nào, Lê Minh Hùng bắt đầu tự giới thiệu: “Tôi lớn hơn cô, cô gọi tôi là anh Lê là được!”
Từ thái độ tôn trọng của đối phương có thể thấy được quân nhân dưới trướng Trần Văn Sáng trông có vẻ trẻ hơn tuổi, lại trắng trẻo đẹp trai Nếu không phải anh ta là quân nhân thì cũng sẽ là đám ngôi sao trẻ hiện nay.
Nghĩ đến cảnh tượng ở hành lang ban nãy, Lý Lan Hoa không nhị được liền hỏi: “Anh Lê, anh đi theo chú của em chắc cũng lâu rồi nhỉ “Đương nhiên rồi!”Lê Minh Hùng ngay lập tức nhướn mày đầc ý: ‘Anh nói em nghe, không ai ở quân ngũ lâu hơn anh. Từ khi còn là binh nhì mới nhập ngũ thì anh đã đi theo anh ấy rồi, năm anh ấy đi Mỹ, anh vẫn luôn một lòng trung thành đợi anh ấy về! Có thế nói, anh đây chính là hồng nhan tri kỷ của Đội trưởng Trần, trong quân ngũ ba vạn giai lệ cũng không được sủng ái bằng anh đây!”
Cách nói này không bình thường chút nào cả…
Lý Lan Hoa mởto mắt, cố gắng sắp xếp từ ngữ: “Lúc nãy ở hành lang, hai người…”
Lê Minh Hùng vặn vặn vai, nhướng mày đáp: “Đó đã là gì cơ chứ, chẳng qua đây là ở ngoài thôi, chứ nếu ở trong trại, anh ấy còn có một cái roi chuyên dùng để đánh anh! Nhưng thường là lúc không có ai thôi, dù sao thì chuyện này nếu bị lộ cũng có ảnh hưởng không nhỏ, em hiểu mài”
Tuy rắng hai người bọn họ là cấp trên cấp dưới nhưng họ vừa là thầy, vừa là bạn, lại là anh em cùng chiến tuyến. Dù sao bọn họ quanh năm ở cùng nhau, thậm chí là còn thân hơn người nhà nữa, tuy rắng lúc phạm lỗi vẫn bị phạt.
Cô hiểu mà…
Lý Lan Hoa nuốt khan, mặt lộ ra vẻ khó tả.
Đèn pha bật sáng, một chiếc xe .Jeep màu xanh lục quân liền dừng lại ở trước cửa.
Lê Minh Hùng kiếm cớ xuống xe giữa dọc đường, lúc mở cửa xe còn không ngại mà nháy mắt với Trần Văn Sáng ở ghế lái phía trước, đến lúc anh ta nhíu mày lại mới chạy đi.
Lý Lan Hoa vừa nhìn vào kính chiếu hậu liền đem cảnh tượng này thu vào trong mắt.
Cô mím môi, lặng lẽ quay mặt đi.