Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1920




Lúc này, Lý Lan Hoa cũng cảm thấy kinh ngạc.

Năm đấm trên tay dần buông ra, cô mới cho rắng mình sẽ bị xử phạt, không nghĩ tới sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện cho mình, hơn nữa là đích thân hiệu trưởng nói!

Mấy bạn cùng phòng lập tức vây lại, Lâm Vũ kích động nói: “Lan Hoa, tớ vừa mới nghe thấy gì vậy, thật không thể tin được! Thật ra tớ đã lo lắng cho cậu không biết phải làm sao bây giờ, nhưng hiện tại không sao nữa rồi! Tớ đã nói như nào, cây ngay không sợ chết đứng, không cần nhảy vào sông Hoàng Hà bản thân cũng tự trong sạch! Bây giờ xem mấy bà trong lớp kia còn to mồm được không!”

Cao hứng nhất trong đám bạn là Tạ Á Nam cũng cầm điện thoại ấn ứng dụngdiễn đàn của trường: “Các cậu lại đây xem, bài post kia bị gỡ thật rồi. Hơn nữa phía trên còn có thông báo của trường!”

“Tự nhiên có cảm giác hối hận khi thi đậu vào trường THPT Thanh Diệp, ra là vì chuyện này. Trường cũng đã điều tra trong sạch rõ ràng, quả thực rất có năng lực! Giờ khắc này tớ cảm thấy yêu trường mình quá đi thôi!” Ngô Tĩnh sung sướng nói So với sự phấn khích của ba người kia, thấy cô có vẻ bình tĩnh hơn nhiều nên hỏi: “Lan Hoa, sao vậy, chuyện tốt như vậy mà cậu không vui sao?”

“Dĩ nhiên là tớ vui rồi!” Lý Lan Hoa để lộ má lúm ra.

Vừa rồi khi nghe đám bạn cùng phòng nói chuyện, trong đầu hiện lên khuôn mặt anh tuấn của Trần Văn Sáng, anh ta nói với cô ba chữ.

“Có anh đây”

Thu lại ánh mắt nhìnlênsân khấu, trong lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua, ấm áp khác thường.

“Xem ra ông trời không mù!” Người anh em tốt Thẩm Quân Sơn từ phía sau ôm lấy cổ cô ấy, phất phơ cà lơ nói: “Thế nào? Buổi tối đừng ăn ở căn tin nữa, bổn thiếu gia cùng cậu trèo tường ra ngoài ăn tối chúc mừng cậu một chútthế nào Lý Lan Hoa trực tiếp từ chối: “Buổi tối tớ còn có việc rồi!”

“Có việc gï?” Thẩm Quân Sơn khó chịu hỏi cô.

“Không nói cho cậu biết!” Lý Lan Hoa đẩy cánh tay cậu ta ra, đuổi theo mấy người bạn cùng phòng phía trước.

Thẩm Quân Sơn lười biếng đi theo phía sau, gân cổ lên, giọng điệu như một người mẹ: “Còn tiết tự học buổi tối nữa đó!”

Lý Lan Hoa không thèm quay đầu lại, ném cho cậu ta một câu: “Biết rồi, tiết tự học buổi tối tớ sẽ về!”

Vừa nói xong, cô móc điện thoại ra, lục lọi tìm thông tin trong mục nhật ký cuộc gọi, không lâu sau thì thấy tên của một số điện thoại: “Chú nhỏ”

Cách bọn họ không xa, Chu Kỳ Kỳ đứng như tượng tại chỗ.

kỷ Ngữ Lam bên cạnh đã sớm cùng các bạn học về khu lớp học rồi Tuy không có trò hay như dự đoán, có chút không thoải mái trong lòng nhưng nữ thần một chút cũng không biếu lộ ra ngoài Ngược lại, Chu Kỳ Kỳ lại không hiểu, từ lúc hiệu trưởng công bố chuyện này đến lúc chuyện này được làm sáng tỏ, côtử trạng thái vô cùng đắc ý chuyển thành ngây người, tưởng rằng mình đã nghe nhầm.

Tại sao lại như vậy?

Lúc này nhìn thấy hình ảnh Thẩm Quân Sơn đi theo Lý Lan Hoa, trong lòng Chu Kỳ Kỳ càng lúc càng trở nên ghen ghét, bận bịu sắp xếp việc này một hồi cuối cùng lại chẳng ra làm sao, cô ta cực kì không cam lòng!

Trong phòng riêng của một tiệm lẩu cách trường THPT Thanh Diệp, hai con phố.

Trần Văn Sáng dùng chân đạp cửa đi vào thì thấy Lý Lan Hoa đang ngồi ở góc tường. Cô ấy khoác bên ngoài một chiếc áo khoác, chỉ lộ ra cổ áo đồng phụ bên trong. Tóc đuôi ngựa đã biến thành kiểu tóc búi tròn củ tỏi, thoạit nhìn quả thực không giấu được hơi thở của thanh xuân.

Người phục vụ bưng một cái nồi nước đỏ rực đến, đặt ở giữa bàn.

Cô dung tay nâng hai má mình, khí nóng của nồi lấu tỏa ra hắt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, làm đôi má cô phảng phất màu hồng, ánh mắt long lanh như nước đầy xinh đẹp.

“Chú nhỏ.”

Cô ấy giơ tay cao về phía anh ta.

Khi giọng nói ngọt ngào vang lên, Trần Văn Sáng mới ý thức được là đây là lần thứ hai anh ta nhìn cô đến mứcthất thần như vậy, thu lại cảm xúc trên mặt của mình, đem điếu thuốc trong tay ném vào thùng rác, cầm túi sải bước đi qua chỗ cô.

Thực ra Lý Lan Hoa cũng chưa ngồi được bao lâu.