Người phục vụ nhanh chóng mang mì ra, nước hầm xương thơm phức, sợi mì mỏng được làm thủ công, bên trên có vài lát thịt bò thái mỏng, rắc thêm hành lá và ngò. Lý Lan Hoa sớm đã nóng lòng muốn lấy đũa ra ăn thử nhưng cô vẫn lễ phép hỏi khách sáo trước một chút: “Chú nhỏ, vậy cháu ăn trước đây”
Trần Văn Sáng mấp máy môi nhìn cô như câu trả lời. Chỉ đợi Trần Văn Sáng trả lời xong, Lý Lan Hoa ngay lập tức di chuyển chiếc đũa, cô ăn rất nhanh giống như bị bỏ đói vậy, nhưng cũng đồng thời vừa ăn vừa bỏ rau thơm ra.
“Cháu không ăn rau thơm sao?” Trần Văn Sáng đột nhiên hỏi.
“Không ăn” Lý Lan Hoa lắc đầu cười: “Nếu món ăn hoặc món canh có bỏ rau thơm vào thì cũng không sao, nhưng muốn để cháu ăn thì không được”
Đây cũng coi như là một điều kiêng ky nhỏ của cô, từ nhỏ đã vậy,sớm đã hình thành thói quen. Trong vòng chưa đầy mười phút, Lý Lan Hoa đã ăn hết một bát mì lớn. Chuyện này cũng không thể trách cô được, buổi tối trong bữa tiệc sinh nhật của nhà họ Hứa, cô chỉ ăn hai chiếc bánh hạnh nhân nhỏ sau đó.
cũng không ăn thêm gì nữa cả. Suốt cả buổi tối cô cứ đứng ngồi không yên, vì sợ chú nhỏ Hứa Anh Luân cố tình đi qua tìm cô gây phiền phức. Cứ như thế, hỏi cô làm sao mà có thể không đói được cơ chứ.
Hai tay bưng bát mì húp hết chỗ nước lèo cuối cùng, xong xuôi cô mới thật sự thỏa mãn, cô cảm thấy cơ thể sống trở lại, bụng bây giờ mới hoàn toàn được lấp đầy. Trần Văn Sáng thấy cô đã để đũa xuống, anh ta liền đứng dậy đi tới quầy tính tiền thanh toán sau đó đi ra ngoài, Lý Lan Hoa nhìn theo sau đó đứng dậy làm cái đuôi nhỏ chạy theo anh ta.
Xe đậu ở bãi đỗ xe đối diện nên anh cần qua đó để lấy xe, anh ta vốn định để Lý Lan Hoa đứng đây đợi, nhưng có vẻ Lý Lan Hoa ăn xong xong bát mì đã thành thực hơn rồi, cô đi theo bên cạnh chuẩn bị cùng qua đường với anh ta.
Lúc này đang là đèn đỏ nên họ phải đứng đợi bên lề đường. Trần Văn Sáng lại lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc lá, ánh mắt vô tình liếc nhìn sang bên cạnh, dưới ánh đèn đường khuôn mặt cô gái không chút son phấn nhưng không lại không có lấy một chút tì vết nào, khuôn mặt tràn đầy collagen, tràn đầy sức sống, rất tinh xảo.
Làn khói trắng của khói thuốc dần dần lan tỏa, anh ta thoáng chút thất thần, ngay cả khi đèn tín hiệu giao thông đã đối màu cũng không nhận ra. Lý Lan Hoa sớm đã đi theo những người đi bộ khác tiến về phía trước, bất chợt phát hiện bên cạnh không thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc kia, cô quay đầu lại nhìn liền thấy anh ta vẫn đứng ở nơi đó, nhìn lại chiếc xe đang đậu phía bên kia, đèn đường đã bắt đầu đếm ngược, cô chỉ có thể dốc hết sức chạy ngược trở lại.
“Chú nhỏ, nhanh lên đi. Đèn tín hiệu sắp đổi rồi kia” Cô lo lắng nói to.
Lý Lan Hoa không đợi Trần Văn Sáng trả lời, chỉ vội nắm tay anh ta rồi chạy về phía trước. Trần Văn Sáng một tay cầm điếu thuốc, tay còn lại bị Lý Lan Hoa nắm, một người cao một mét tám như anh ta thế mà lại thụ động để cho cô nắm tay dắt qua đường.
Cuối cùng đã đến được bên kia đường, xe cộ phía sau lưng tiếp tục lao đi, Lý Lan Hoa buông tay ra, cũng không phát hiện ra điểm kỳ lạ của việc cô vừa làm, cứ thế tiếp tục cùng Trần Văn Sáng đi đến bên cạnh chỗ đỗ xe.
Trần Văn Sáng nhíu mày, liếc mắt nhìn lòng bàn tay, sau đó nắm chặt lại cho vào túi quần, yết hầu bất chợt rung động. Tuy rằng nói bây giờ đã là thế kỷ 21 nhưng anh ta và người vợ của anh Hứa Anh Nguyệt thực chất vẫn là cuộc hôn nhân sắp đặt tương tự như trong xã hội cũ, chỉ là cuộc liên hôn gia tộc này thời bây giờ nghe thì có vẻ sang trọng, dễ nghe hơn. Cuộc hôn nhân này bố anh ta là Trần Bá Vân sắp đặt, anh ta cũng không từ chối bởi cũng không có cảm giác gì cả, càng giống như hoàn thành một nhiệm vụ, bọn họ chỉ mới gặp nhau mấy lân trước khi kết hôn cũng chưa từng hẹn hò. Sau đó, khi anh ta làm xong một nhiệm vụ trở về thì đám cưới được tổ chức.
Mà đây là lần đầu tiên anh bị một cô gái nắm tay dắt qua đường. Cảm giác này có chút kỳ lạ Chiếc xe jeep lần nữa dừng lại trước cổng trường trung học Thánh Diệp, Lý Lan Hoa Tiên cởi dây an toàn, nói cảm ơn xong, cô đưa tay chạm vào cửa xe chuẩn bị mở cửa nhưng động tác có ngập ngừng, do dự một hồi vẫn nói: ‘À, chú nhỏ này…”
“Cái gi?” Trần Văn Sáng hỏi.
Lý Lan Hoa ủ rũ hồi lâu, do dự một chút nhưng vẫn không kìm được: “Cô nhỏ đi đã hai năm rồi, chú đã tính đến chuyện tái hôn chưa?”
“Văn chưa” Trần Văn Sáng nhẹ giọng đáp.
Lý Lan Hoa cần môi, sắc mặt có chút rối rắm, không ngừng nói: “Chú nhỏ, thật ra cháu nghĩ mỗi người đều có sở thích riêng, hiện tại có rất nhiều minh tinh can đảm trực tiếp công bố ra ngoài, nhưng… nói thế nào nhỉ, ở trong cuộc sống thực tế thì lại có chút mãn cảm, đa số mọi người vẫn là không thể chấp nhận được,thậm chí còn có chút bài xích, và chuyện đó cũng dễ bị người ta đánh giá lung tung nữa”