Nghĩ đến đây, Trương Tiểu Du cong môi, “Để dụ dỗ anh, đúng là Bác sĩ Vy dốc hết vốn liếng ra thật đấy. Cái quần chip ren màu đen gợi cảm ra phết!
“Là ren đen à? Không phải họa tiết da báo sao?” Trần Phong Sinh ôn tồn hỏi “Cầm thú!” Trương Tiểu Du nghiến răng nghiến lợi.
Khóe môi Trần Phong Sinh cong lên, mặc dù có vẻ như anh đang cố gắng hết sức để nhịn cười, nhưng nụ cười trong đôi mắt đào hoa đã sắp tràn ra ngoài đến nơi Trương Tiểu Du cảm thấy anh vừa ăn cướp vừa la làng, cô không nhịn được hất tay xua đuổi anh, “Anh đi thay quần áo nhanh lên. Tốt nhất là đi tắm đi, mùi nước hoa sặc sụa cả lên!”
Trần Phong Sinh chậm rãi đứng lên làm theo lời cô nói Đầu tiên là cởi áo vest ra, ném thẳng vào thùng rác, dưới ánh mắt trợn tròn của cô, anh cởi từng chiếc cúc áo sơ mị, tiếp theo là nút khóa kim loại trên thắt lưng, rồi tụt quần..
Trương Tiểu Du thấy anh ném hết quần áo đi, vừa định mắng anh là đồ hoang đàng thì anh đã nhào lên người cô rồi, khuôn mặt tuấn tú rúc vào cổ cô.
“Anh vẫn thích màu nude mà bà Trần mặc hơn cơ…”
Sau một trận nhốn nháo trên giường, tiếng rên run rẩy của Trương Tiểu Du phát ra từ tấm chăn nhô cao, “Này, thế có đến quảng trường Ba Đình nữa không?”
Buổi tối, cuối cùng họ cũng đã đến Quảng trường Ba Đình.
Nhưng lúc này không vào trong lăng Bác được nữa, chỉ có thể ngảm nhìn bên ngoài, không thăm nhà sản, ao cá của Bác được nhưng kịp lúc diễn ra lễ hạ cờ trên quảng trường, rất nhiều du khách cũng đang ngóng chờ.
Trần Phong Sinh sợ có quá nhiều người chen lấn mà cô lại đang mang thai nên chỉ đứng quan sát từ bãi đậu xe gần đó.
Trương Tiểu Du bực bội khi được anh ôm trong tay, nếu phút chót anh không làm loạn một trận trên giường thì họ đã không đến nỗi chẳng tham quan được cảnh đẹp nào!
Cô đã mang thai không thể làm gì rồi, vậy mà anh còn giày vò được!
Trương Tiểu Du khẽ vặn vẹo, do trận tra tấn vừa rồi trên giường nên cứ có cảm giác bị anh làm cho sưng tấy lên.
Lúc này, ở phía đẳng xa, các chiến sĩ của đội tiêu binh bước đều đến dưới cột cờ, khi tiếng nhạc quốc ca vang lên, lá cờ đỏ bay trong gió từ từ hạ xuống, Trương Tiếu Du cũng đứng nghiêm, thầm ngâm nga theo giai điệu, vẻ mặt nghiêm trang, nhìn lá cờ được hạ xuống từng chút một.
Sau khi kết thúc nghi thức, đám đông trong quảng trường dần dần giải tán.
Khi Trương Tiểu Du quay đầu lại, cô nhìn thấy đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh khẽ buông, vẻ mặt nghiêm nghị, anh vẫn đang đắm chìm trong không khí trang nghiêm của lễ hạ cờ, cô mấp máy môi định nói gì đó thì nghe thấy anh chợt bảo “Hình như của em to lên rồi!”
Khóe miệng Trương Tiểu Du giật giật.
Có nhất thiết phải nói những lời như vậy ở một nơi trang trọng như thế này không!
‘Sau khi thức dậy, cfing là ngày cuối cùng của chuyến công tác.
Trước đó, Trân Phong Sinh đã cho cô biết hành trình, về cơ bản cuộc hội thảo đã kết thúc, chỉ còn tiệc mừng diễn ra vào buổi tối, nên thời gian ban ngày rảnh rỗi.
Ăn sáng xong, cả hai rời khách sạn.
Trương Tiểu Du cuối cùng đã vào thăm được Lăng Bác đúng như ao ước, nhưng sau chuyến tham quan, Trần Phong Sinh không định đưa cô đến những danh lam thắng cảnh khác, vì nghĩ cho em bé, không nên để phụ nữ mang thai quá mệt mỏi Dù trong lòng đang oán thầm nhưng cô không thể phản bác lại được.
Có vẻ đã nhận ra tâm trạng cô không mấy vui vẻ, Trần Phong Sinh ghé sát đôi môi mỏng vào tai của cô, “Đợi năm sau sinh con xong anh lại đưa em đi”