Động tác trên tay của Trần Phong Sinh dừng lại một lát Trương Tiểu Du cũng ngẩng ra: “Hả?”
“Hả cái gì mà hả? Sao lúc nào con cũng kinh ngạc giống hệt như con Linh vậy!” Thấy vậy, dì nhỏ cau mày khiển trách: “Đừng quên hiện tại con đã sắp làm mẹ. Giáo dục trước khi sinh rất quan trọng!”
Trương Tiểu Du có chút ngớ ra, nuốt nuốt bọt cái ực: “Dì nhỏ, về trấn dưỡng thai con thấy là không cần thiết đâu…con còn phải đi làm nữa!”
“Còn đi làm cái gì chứ! Bây giờ, so với công việc thì đứa nhỏ quan trọng hơn! Hơn nữa, không đến một tháng nữa, con hãy xin với lãnh đạo của con xin nghỉ phép đi, nếu con nói không được thì để dì giúp con nói!” Dì nhỏ không hài lòng lắm khi nói với cháu gái mình.
Dì nhỏ còn chưa quên rằng khi hai mẹ con dì đến sáng hôm qua, con gái dì là Chu Thị Linh đã tìm thấy một chiếc áo lót trên mặt đất, như dì đã nói lúc nấy, rốt cuộc đều là người từng trải, nên tự nhiên có thể đoán được chắc chắn là trước khi bọn họ bước vào có vài việc thân mật đã bị gián đoạn, cộng với đêm qua…
Tình cảm giữa hai đứa nhỏ tốt đương nhiên là làm cho trưởng bối như dì nhỏ cảm thấy vui mừng, nhưng mà bây giờ đang ở trong thời kỳ đặc thù, chỉ sợ bọn họ của khô lửa cháy, vì để bảo đảm an toàn mê dì nhỏ mới đưa ra quyết định như vậy.
Ngừng lại một chút, dì nhỏ mới tận tình khuyên bảo nói: “Dì đây cũng chỉ là vì muốn tốt cho hai đứa mà thôi, cứ quyết định như vậy đi! Đợi lát nữa dì đi ra ngoài làm chút chuyện, Tiểu Du, con ở nhà thu dọn một ít đồ đạc, chờ chập tối hai chúng ta cùng đi.
‘Trương Tiểu Du ngây ngốc.
Đợi sau khi dì nhỏ thu dọn bát đũa đem vào phòng bếp thì cô mới gấp đếm xoay vòng vòng, lôi Trần Phong Sinh ta trước cửa sổ, trừng mắt uất ức nói: “Cầm thú, sao ban nãy anh lại không nói gì hết vậy?”
‘Vừa nấy lúc ở trên bàn ăn nghe thấy những lời nói mang theo ý vị sâu xa của dì nhỏ vậy mà từ đầu đến cuối anh lại bày ra một bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, ngay tại lúc dì nói ra ý kiến đem cô về quê dưỡng thai cũng chẳng nghe thấy anh phản đối gì hết.
“Anh phải nói gì đây?” Trần Phong Sinh lười biếng hỏi Trương Tiểu Du trề môi: “Dì nhỏ nói sẽ đem về quê dưỡng thai…”
Cũng không phải là cô không muốn về quê,à là cô cảm thấy quá tốn công tốn sức rồi. Hơn nữa cô chỉ vừa đi làm lại được có hai ngày thôi, tổng biên tập vốn là có chút không vừa ý với cô rồi, vậy thì làm sao cô dám mở miệng ra đế xin nghỉ chứ, muốn nghỉ thai sản thì ít nhiều gì cũng đợi cái thai bảy tám tháng mới được đó.
Đôi mắt hoa đào của Trần Phong Sinh nhìn cô, chậm rãi mà nói: đều đã đưa ra quyết định cả rồi, anh làm sao có thể ngăn cản bà Người lớn được chứ!”
Trương Tiếu Du không còn gì để nói Chạng vạng tối, chiếc Cayenne màu đen đúng giờ đậu ở ga xe lửa.
May mà hôm nay là ngày nghỉ, nếu không thì cô vẫn chưa nghĩ ra được mình nên nói thế nào với tổng biên tập đây. Trương Tiểu Du ngồi dựa vào ghế phó lái, âu sầu mà nhìn ga xe lửa đang càng lúc càng đến gần.
Lúc đi trên đường đang là giờ cao điểm, gặp phải kẹt xe. Bàn tính trong lòng cô liên tục vang lên, cô nghĩ nếu như cứ kẹt xe thế này mà không đến kịp, có lẽ sẽ bỏ lỡ chuyến xe lửa.
So với khuôn mặt nhỏ nhắn như đang bị mây mù che phủ của cô, Trần Phong Sinh ở bên cạnh lại giống hệt như buổi sáng, rất là bình tĩnh, thậm chí là có chút lười biếng.
Sau khi chấm dứt một ngày khám bệnh, anh liền chạy về nhà đưa bọn họ đến nhà ga, Cayenne lái vào bãi đỗ xe ngầm dưới mặt đất, cả nhóm người chia nhau ra xuống xe.
Trần Phong Sinh nhận lấy túi đồ trong tay dì nhỏ, sau đó đi đến bên người cô: “Bà Trần, anh giúp em cầm giỏ nhé.”
Trương Tiểu Du chỉ đeo trên cái túi hai quai, bên trong chỉ để một ít đồ mặc khi cô đi tắm, theo lời Trân Phong Sinh mà nói, cô không cần mang theo nhiều đồ vật làm gì, lúc anh chạy qua xem tình hình sẽ sẵn tiện đưa cho cô luôn.
Cô tức giận liếc mắt nhìn anh một cái rồi nhét cái túi qua.