Lúc đi ra khỏi cửa hàng, vẻ mặt Trương Tiểu Du là kiểu chẳng hiểu ra sao, không hiểu anh đột nhiên đến mua sắm là do bị bệnh thần kinh gì nữa, hai bọn họ theo đường cũ đi thang cuốn xuống tầng một, đi đến chiếc Cayenne đỏ, Trần Phong Sinh đột nhiên dừng bước.
Trên vai cảm thấy ấm áp, cô bị anh đè lại.
Trương Tiểu Du nhíu mày, trước mặt xuất hiện màn hình điện thoại di động, đôi má liền bị ngón trỏ của anh chọt chọt: “Cười một cái với màn hình đi!”
“Vi sao phải cười!” Trương Tiểu Du mờ mịt nhìn về phía anh.
Trần Phong Sinh trầm giọng đếm ngược bên tai cô: “Ba, hai, một!”
“Tách tách!”
Tiếng tự chụp của cameras trên điện thoại thanh thúy vang lên.
Trương Tiểu Du nhíu mày: Không đợi cô phản ứng kịp, Trần Phong Sinh cũng đã bỏ điện thoại di động vào trong túi quần, sau đó anh kéo cửa ghế lái phụ.
Trương Tiểu Du cần môi, có chút hơi cáu hỏi: “Căm Thú, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”
“Ở trong xe chờ anh một lát” Trần Phong Sinh chỉ cài dây an toàn vào người anh, sau đó nói một câu như vậy.
Vừa dứt lời, anh đã sải bước nhanh chóng băng qua đường lớn sang bên đối diện.
Chỉ để lại một mình Trương Tiểu Du ngẩn ngơ ngồi trong xe, cách cửa kính xe, hai chiếc xe buýt lần lượt chạy qua, bóng dáng cao ngất kia cũng biến mất không thấy, không biết đã vào cửa hàng nào ở đối diện nữa.
Đại khái chừng mười phút sau, bóng dáng cao ngất kia một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt.
Cửa xe bên cạnh mở ra rồi lại bị đóng vào, Trần Phong Sinh ngồi trở lại ghế lái, đồng thời nhét thứ gì đó vào trong tay cô: “Cầm lấy!”
Trương Tiểu Du nghi hoặc cúi đầu, mới nhìn thấy bên trong tay là một bức ảnh chụp 3X4.
Vì vừa mới được in ra, cho nên nét mực còn chưa khô hẳn.
Trong ảnh chụp là ảnh hai người mới vừa chụp ảnh, cô bị Trần Phong Sinh nắm bả vai, khoảnh khắc camera ghi lại, chính là cảnh gương mặt anh tuấn giấu trong bóng đêm đẹp trai đến bức người, môi mỏng khẽ cong lên, cô vừa lúc ngẩng đầu, hơi há miệng, vẻ mặt có chút ngây ngô.
Trương Tiểu Du ngơ ngẩn nhìn lại, chỉ thấy Trần Phong Sinh đang mở ví tiền cũ ra, anh rút tất cả tiền cùng các loại chỉ phiếu và thẻ ra sau đó hạ cửa kính xe xuống, bạo lực ném vào thùng rác cách đó không xa theo một đường pa-ra-bôn tuyệt đẹp.
Mà chiếc ví tiền vừa mới được mua tại cửa hàng hiển nhiên bị anh mở ra, nhét tất cả tiền và thẻ vào bên trong.
Cuối cùng, vươn tay về phía cô.
Sau đó Trương Tiểu Du liền thấy anh nhét bức ảnh vừa rửa vào mặt ngoài cùng, chỉ cần vừa mở ví ra là sẽ nhìn thấy tấm hình kia.
Cô liếm môi, nín thở: “Anh…”
“Chuyện ảnh chụp trước đó anh không hề biết, năm đó khi về nước, là Giai Lệ bỏ vào trong ví tiền của anh!”
Trần Phong Sinh trầm giọng nói, lời giải thích của anh cứ quấn quanh đầu cô, Trương Tiếu Du kinh ngạc, lúc ngơ ngẩn nhìn về phía anh, chỉ thấy anh giơ chiếc ví mới về phía cô, đôi mắt đào hoa sâu thẳm như nước là ánh nhìn cực nóng, như đang tuyên cáo: “Bà Trần, sau này cho dù là ví tiền hay ảnh chụp bên trong cũng chỉ có liên quan đến mình em!”
Trái tìm Trương Tiểu Du đập thình thịch liên hồi.
Cô rời ánh mắt, lông mi khẽ run rấy, cô cảm nhận được rõ ràng có một sự vui sướng cực lớn đang bùng nổ trong mình.
Lúc ô tô khởi động, cô không nhịn được mà nhìn chiếc ví bị anh đặt trên chỗ để đồ, bên tai vang vọng câu nói sau cùng của anh, ngoài mang ý nghĩa tuyên bố ra thì nó như một dấu hiệu cho một khởi đầu mới Hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại, khóe miệng Trương Tiểu Du bất giác cong lên.