Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1496




Trần Phong Sinh chân dài, đi ba bước thành hai bước, chỉ trong chớp mắt đã chạy tới trước bàn ăn, bị đặt ở trên ghế dựa, cô vội vã nhìn về phía đối diệ chỉ thấy Tống Giai Lệ đang cụp đôi mắt hạnh, lúc này trái lại không nhìn ra cảm xúc thật sự của cô ta.

Chờ Trần Phong Sinh kéo ghế dựa ra ngồi xuống xong, cô ta mới chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hai người bọn họ: “Phong Sinh, chị Trần!”

“Ngại quá, đã đến muộn rồi!” Trần Phong Sinh nhếch môi.”

Trương Tiểu Du như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, cảm giác mỗi giây ngồi ở đây đều là sự giày vò.

Cô những tưởng rằng hai người bọn họ hẹn hò, nhưng Trần Phong Sinh cứng rắn kéo cô đi cùng, nói như vậy, cô thật sự rất bội phục Tống Giai Lệ, dưới tình huống thế này mà vẫn có thể duy trì phong độ rất tốt.

Tống Giai Lệ nhìn về phía anh lắc đầu, dịu dàng nói: “Không sao đâu, em cũng vừa mới đến thôi, nơi này cách nơi đoàn múa mà em vừa biểu diễn không xa, cho nên em đến tương đối nhanh, em đã gọi hai ly cà phê, hai người nhìn xem có muốn uống chút gì đó không? Tiệm cơm Tây này có pha chế Cappuccino không tệ, rất thích hợp với phái nữ, có thể nếm thử!”

Trần Phong Sinh nhíu mày, gõ gõ mặt bàn nói: “Nước trắng hoặc là nước trái cây thôi!”

Sau khi nhân viên phục vụ đưa đến hai ly nước trái cây thì cũng chuyển luôn menu đến, chia ra đưa cho môi người bọn họ, sau khi Tống Giai Lệ nhận lấy, cô ta lại không mở ra, mà nói lời xin lỗi ngẩng đầu nhìn phía đối diện: “Ngại quá, có lẽ vẫn nên chờ một chút, còn có người đến!”

Chuẩn xác mà nói, cô ta là nhìn về phía một mình Trương Tiểu Du mà nói.

Trương Tiểu Du nghe vậy, có chút kinh ngạc, bởi vì không nghĩ tới đêm nay.

không phải vở kịch của ba người mà còn có thêm người nữa?

Cô theo bản năng nhìn mặt Tống Giai Lệ, lúc ngồi xuống cô chỉ nhìn thấy trên bàn chỗ cô ta có đặt hai tách cà phê, cô cho rằng đối phương là gọi cho mình và Trần Phong Sinh, xem ra là gọi cho một người hoàn toàn khá Trương Tiểu Du quay đầu dùng ánh mắt hỏi người bên cạnh.

Trần Phong Sinh chỉ khẽ liếc cô một cái, sau đó lười biếng tiếp tục xem xét menu trong tay, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu hỏi phục vụ bên cạnh xem đầu bếp có tiến cử món này hay không.

Trương Tiểu Du không biết rốt cuộc thì hai người bọn họ có ý định gì, Tống Giai Lệ ngồi đối diện bỗng nhiên nhìn về nơi nào đó, sau đó đứng dậy.

“Thật tốt quá, anh ấy đến rồi!”

Cười nói xong, cô ta giơ tay về phía cửa ra vào.

Rất nhanh một người đàn ông mặc tây trang đeo caravat xuất hiện trong {ầm mắt, nhìn tuổi thì không khác Trần Phong Sinh là mấy, vẻ ngoài điển trai, khí chất thiên về loại hình nho nhã, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có thể nhận ra anh ta quanh năm ở nước ngoài, vừa mới đi tới mở miệng gọi Tống Giai Lệ thì còn mang đậm chất giọng lai lái.

Lực chú ý của Trương Tiểu Du đều bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện này hấp dẫn mất, bởi vì xem chừng đối phương và Tống Giai Lệ không chỉ quen thuộc mà còn có chút thân mật. Cô không khỏi có chút mê mang.

Bên tai truyền đến hơi thở ấm áp: “Anh ta là chồng chưa cưới của Giai Lệ”

“Anh nói cái gì!” Trương Tiểu Du lấy làm kinh hãi.

Cô không dám tin nghiêng đầu nhìn Trần Phong Sinh, nghỉ ngờ chính mình nghe lầm, thấy anh đang nhướng cao mày, dáng vẻ dù bận vẫn ung dung, mà lúc này Tống Giai Lệ ở đối diện đã ngồi xuống lần nữa, mỉm cười giới thiệu người đàn ông bên cạnh với cô: “Cô Trương, giới thiệu với cô một chút, vị này chính là chồng chưa cưới của tôi, Nguyễn An!”

“Chào cô, cô Trương!” Người đàn ông được gọi là Nguyễn An, cách cái bàn duỗi tay về phía cô.

Trương Tiểu Du sững sờ giơ tay đến: “Chào anh, anh Nguyễn An!”

Đầu óc cô còn chưa nghĩ thông, vẻ mặt có chút đờ đản, sau một lúc lâu vẫn cứ nắm tay đối phương chưa chịu buông ra.

Thắng đến khi Trần Phong Sinh ngồi bên cạnh đen mặt kéo tay cô về, Trương Tiểu Du mới lấy lại tinh thần, vị Nguyễn An kia ngồi đối diện xấu hổ nở nụ cười lễ phép.