Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1485




Tuy không phải quá vang, nhưng nước nóng bên trong vẫn vấy ra ngoài, khiến cả bàn cơm biến thành một mớ hỗn độn.

Dòng nước vẫn còn đang tí tách nhỏ xuống đất, mà đầu ngón tay Trần Phong Sinh tựa như cũng bị phỏng, mà lúc này anh lại như không có cảm giác dì Thấy thế, Tô Yến ân cần hỏi: “Phong Sinh, anh không sao chứ?”

Trần Phong Sinh ngồi thẳng, nhưng không có ý định gọi nhân viên phục vụ, anh chỉ nhìn chảm châm cô ấy thấp giọng hỏi: “Chị dâu, chị nói Cá Vàng Nhỏ không muốn đến Australia, mà là muốn đến Canada sao?”

“Đúng vậy!” Tô Yến không hiểu ra sao, nhưng cô ấy vẫn gật đầu, giọng điệu trầm ngâm tiếp tục nói: “Lúc ấy chính miệng Cá Nhỏ nói với tôi là như vậy, cô ấy không cần thiết phải lừa tôi, hơn nữa khi đó tôi cũng có hỏi qua cô ấy, vì sao lại chọn Canada, cô ấy còn nói là vì cô bạn thân Lam Ngọc Anh sống tại Canada, nếu đến đó thì hai người có thế chăm sóc lẫn nhau, lại còn bảo tôi không cần lo lắng cho cô ấy nữa kìa!”

Trần Phong Sinh sững người ở đó.

Tô Yến khó hiểu nhíu mày nhìn về phía anh, dùng giọng điệu vô cùng hoang mang hỏi: “Phong Sinh, vì sao anh lại cho rằng Cá Nhỏ sẽ đến Australia chứ?”

Vì sao ư?

Bới vì cũng là chính miệng cô nói với anh là như vậy, hiện tại nhớ đến hình ảnh lúc nửa đêm kia anh vẫn cảm thấy vô cùng chói mắt.

Trái cổ Trần Phong Sinh khẽ nhúc nhích, có thứ gì đó trong anh như đang bị điên rối, anh nói ra nhận định trước nay anh vần luôn cho là như vậy, hoặc là nói đây chính là ý nghĩ của cô: “Tôi cho rằng cô ấy muốn đi tìm Ngô Huỳnh Đông”

“Ngô Huỳnh Đông sao?” Tô Yến nghe vậy, nhất thời kinh ngạc nói: “Tìm anh ta làm gì chứ, không phải vào bốn năm trước hai người bọn họ đã sớm cắt đứt quan hệ rồi ư, bốn năm sau sở dĩ còn có liên lạc chẳng qua cũng là về chuyện có liên quan đến công việc mà thôi! Lúc ấy đải truyền hình chúng tôi nhận được lời mời của thành phố Vinh, đến đưa tin về diện mạo với của thành phố tòa thành thị, lúc ấy người phụ trách kiến trúc công trường lại chính là Ngô Huỳnh Đông..”

Sau khi Trương Tiểu Du trở về, cô cứ cảm thấy bầu không khí có chỗ nào không đúng.

Nhìn quanh một vòng, Trần Phong Niên vẫn dịu dàng, lạnh nhạt, Tô Yến thì đang chăm sóc cho cô con gái Linh Nhí, giúp cô bé ăn canh, lolita uống ngon lành, gương mặt trái táo như vùi vào trong bát canh, còn về Trần Phong Sinh thì, đôi mắt đào hoa của anh cụp xuống, vì ánh đèn chiếu từ trên định đầu anh xuống, cho nên cô không nhìn ra cảm xúc chân thật trên mặt anh.

Xem chừng có vẻ tất cả mọi thứ đều cực kỳ bình thường.

Trương Tiểu Du lần nữa ngồi xuống, do dự hỏi người ngồi bên cạnh: “Sao thế?”

“Không sao!” Trần Phong Sinh liếc cô một cái Trương Tiểu Du gãi gãi cổ, cảm thấy chắc là do cô quá nhạy cảm thôi.

‘Sau khi ăn thêm đại khái khoảng mười phút nữa, cơ bản mỗi người đều ăn cũng đủ rồi, ngay cả Linh Nhỉ luôn ăn không ngừng miệng cũng đã ôm cái bụng tròn trịa mà bất động rồi Trần Phong Niên giả vờ nhìn điện thoại, đấy đẩy gọng kính trên sống mũi nói: “Thời gian không còn sớm, anh thấy Linh Nhi cũng đã mệt, Phong Sinh, Cá Nhỏ, hôm nay chúng ta chia tay ở đây nhé!”

Linh Nhi bị điểm danh thì nhanh trí ngồi xuống, lại còn phối hợp ngáp một cái Trương Tiểu Du cũng gật đầu: “Vâng!”

Lúc này Trần Phong Sinh đứng dậy: “Anh hai, em đi thanh toán!”

Nói xong, anh dẫn đầu bước ra khỏi phòng bao, nhân tiện lại còn cầm theo luôn cả túi xách của cô Trương Tiểu Du không để ý đến, đi theo Tô Yến giúp Linh Nhi mặc quần áo, sau đó hai người mới cầm áo khoác của mình, lục tục đi ra khỏi phòng bao.

Lúc xuống tầng một, Linh Nhi bỗng nhiên nói muốn đi toilet, cho nên cô và hai mẹ con Tô Yến lại cùng đi, chờ đến khi đi ra, Trần Phong Sinh trước quầy thu ngân thanh toán cũng đã không còn bóng dáng.

Đi ra từ trong nhà hàng, Tô Yến dẫn theo con gái ngồi lên xe Trần Phong Niên, một nhà ba người nhanh chóng nghênh ngang rời đi Nhìn theo chiếc xe trắng kia dần khuất mắt, ánh mắt Trương Tiểu Du tuần tra một vòng, thấy được phía trước chiếc Cayenne màu đen cách đó không xa là một bóng dáng cao ngất, trong tay còn cầm theo túi xách của cô, dưới bóng đêm, anh đưa lưng về phía cô đứng ở đó, Cô ôm chặt áo khoác đi đến, lúc tới gần mới phát hiện hình như anh đang gọi điện thoại Đợi đến khi Trương Tiểu Du đi đến phía sau anh, cô mới giật mình nhận ra anh không chỉ đang gọi điện thoại, mà giữa những ngón tay thon dài như ngọc kia còn đang cầm điện thoại của cô!