Trong hai ngày qua từ lúc bị bắt trở về từ sân bay, trên cơ bản cô đều là ăn ngủ ngủ ăn, cô sâu sắc cảm nhận được cuộc sống làm heo, hơn nữa còn là cái loại bị chủ nuôi nhốt kia Sau khi đi ra thì cô queo phải, đi vào phòng bếp.
Trần Phong Sinh đang đứng trước mặt bàn được làm bắng đá cẩm thạch.
Cô nhìn Trần Phong Sinh đang ở trong phòng ăn chuyên tâm ép nước trái cây, nói: “Tôi muốn đi ra ngoài!”
“Đi đâu?” Đôi mắt đào hoa của Tiần Phong Sinh khẽ nâng lên.
“Yên tâm đii Không phải anh nói tôi có chắp cánh cũng khó thoát sao, tôi chỉ ra ngoài gặp Yến thôif’ Trương Tiểu Du tức giận nói, cô còn giơ màn hình điện thoại đang dừng ở nhật ký cuộc gọi hiển thị hai người vừa có một cuộc nói chuyện để chứng minh tính chân thực cho anh xem, cuối cùng hỏi: “Được chưa?”
Ừ! Trần Phong Sinh nhíu mày.
Trương Tiểu Du vốn còn tưởng lại phải mất thêm một phen cò kè mặc cải nữa, không nghĩ tới anh lại đồng ý sảng khoái như vậy, cô không khỏi nghỉ ngờ nhìn anh hai giây, thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường, cô bĩu môi, xoay người trở về phòng ngủ thay quần áo.
Một giờ sau, chiếc Cayenne màu đen lướt đi dưới ánh chiều tà.
Lúc này đang vào giờ cao điểm, từng hàng xe hối hả ùa về một hướng, hai tay Trần Phong Sinh đều đặt ở trên tay lái, vẻ mặt không có chút nào là mất kiên nhãn, ngón tay thon dài khẽ gõ lên vô lãng theo tiết tấu âm nhạc trên radio, giữa hai lông mày là vẻ lười biếng.
Mà Trương Tiểu Du ngồi ở bên ghế lái thì hình thành đối lập với cô, khuôn mặt nhỏ nhần bạnh ra, mặt mày nhăn nhó méo xẹo.
Cuối cùng Cayenne cũng dừng lại ở một nhà hàng miền Tây.
‘Sau khi đỗ xe xong, Trương Tiếu Du giận dỗi dẫn đầu cởi dây an toàn ra nhảy xuống xe, nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị Trần Phong Sinh với đôi chân dài đuổi kịp, anh nhắm mắt theo đuôi ngay bên cạnh cô.
Hai người đi vào nhà hàng, nhân viên phục vụ bên trong vẫn dẫn bọn họ đến phòng bao ở tầng hai.
Sau khi biết được cô không rời khỏi Sài Gòn nữa, ở trong điện thoại Tô Yến đặc biệt kích động, hai người hẹn nhau ra ngoài ăn cơm tối, lúc ấy cô đến hỏi Trần Phong Sinh, sau cùng đúng là anh đã đồng ý, nhưng lúc cô ra cửa anh cũng đi theo.
Trương Tiểu Du liếc nhìn sườn mặt điển trai bên cạnh, trong lòng như có một vạn con ngựa đang lao nhanh.
Cửa phòng bao không khóa, Tô Yến đã sớm đến, nhưng bên trong không chỉ có mình cô ấy mà còn có hai bố con Trần Phong Niên, cộng thêm Trần Phong Sinh nữa, xem ra thì bữa cơm này trông có vẻ rất giống một buổi liên hoan gia đình nho nh Cũng không biết Trần Phong Niên nói gì với Tô Yến mà cô nàng tránh khỏi bàn tay to của anh ấy, trên mặt đỏ rực, sắc đỏ còn lan đến cả vành tai, sau khi nhìn thấy bọn họ bước vào thì sắc đỏ kia lại càng đậm hơn.
Nhưng chạy đến chào hỏi cô trước là một lolita, cô bé ngọt ngào kích động gọi: “Dì Cá Nhỏ!”
“Linh Nhi!” Mặt mày Trương Tiểu Du cong cong, nửa ngồi xổm xuống, xoa đầu Ioli ‘Ai búi cho con bím tóc đẹp thế nhỉ?”
“Ha ha, bố búi cho con đó!” Vẻ mặt Linh Nhi vừa sùng bái lại vừa ngọt ngào, cô bé đáp.
Dáng vẻ cô bé ngây thơ, khiển cho một đám người lớn trong phòng đều cười vang, bầu không khí đặc biệt thoải mái cùng ấm áp.
Linh Nhi tiến đến trước mặt cô, tay nhỏ sờ sờ bụng cô, cô bé ngẩng khuôn mặt trái táo lên, giọng nói trẻ con thanh thúy: “Dì Cá Nhỏ ơi, ma ma nói, hiện tại ở trong bụng dì đang có em bé ạ?”
“Ừ…” Trương Tiểu Du đỏ mặt.
Nghe vậy, Linh Nhĩ lại cao hứng hỏi: “Thật tốt quá, vậy em bé được sinh ra sẽ gọi con là chị đúng không?”
“Đúng rồi! Trả lời cô bé là Trần Phong Sinh vừa mới cởi áo khoác ra.
“Ồ… Vậy vui quá rồi!” Linh Nhi ngây thơ hoan hô.