Trần Phong Sinh tách tay cô ra, nhét đôi đũa cùng thìa vào trong hai tay trái phải của cô, giữa hai lông mày tuy vẫn mang vẻ lười biếng, nhưng giọng điệu lại rất ương ngạnh: “Không đói bụng cũng phải kiên trì ăn, hiện tại em không còn một mình nữa, em còn có con!”
Nghe thấy anh nhắc đến mấy chữ kia, hô hấp như ngừng trệ, bàn tay muốn buông ra cuối cùng vẫn nắm chặt lại.
Sau khi ly hôn, ngoài cái đêm sinh nhật đó của anh, đúng thật là đã rất lâu cô chưa được nếm lại món ăn anh nấu, trước kia, trong bốn năm hôn nhân, cô hầu như mỗi ngày đều được ăn cơm anh làm, dù cho trong khoảng thời gian đó có hơn ba năm là quan hệ của bọn họ trong thời kỳ đóng băng, nhưng mỗi ngày anh đều làm tốt bữa sáng, thế cho nên sau khi ly hôn, rất nhiều khi cô ăn đồ ăn mua ngoài đều cảm thấy rất khó ăn.
Lúc này hương vị miếng cơm ãn ở trong miệng khiến cô có chút xấu hổ mà hoài niệm.
Sau khi mang thai khẩu vị của cô càng ngày càng trở nên kém đi, tuy nói hiện tại phản ứng nôn nghén đã bớt hơn nhiều so với ban đầu, nhưng lúc đối mặt với thức ăn cô vẫn lực bất tòng tâm, vài ngày trước về thị trấn ăn cơm di ú làm cô cũng rơi vào tình trạng này.
Nhưng lạ thay, đối mặt với bàn đồ ăn mà anh làm, cô lại rất thèm ăn, không khống chế nổi mình mà giơ đũa lên gấp thức ăn.
“Trần Phong Sinh kéo ghế dựa ra, ngồi ở đối diện cô: “Cá Vàng Nhỏ, sau khi mang thai, phản ứng nôn nghén có mãnh liệt không?”
“Không tệ” Trương Tiểu Du cụp mắt Trần Phong Sinh tiếp tục hỏi: “Ngoài chuyện này ra thì còn có phản ứng nào khác không?”
“Không có gì” Trương Tiểu Du hé miệng.
Trần Phong Sinh hơi nhíu mày: “Nói ví dụ như em có không thoải mái ở đâu không, hoặc là tình trạng huyết áp thấp dẫn tới hoa mắt chóng mặt gì đó, trong, lúc mang thai, những phản ứng này đều mang tính hiện tượng, đúng rồi, em đã đi khám thai tỉ mỉ chưa?”
Bàn tay Trương Tiếu Du cầm đũa khựng lại ở đó: “Cầm Thú, rốt cuộc thì anh có để cho tôi ăn cơm không hả?”
“Ok” Trần Phong Sinh nhếch môi, dừng đề tài này lại, lấy một cái bát không.
bên cạnh đến, múc thêm cho cô một bát canh gà nóng hôi hổi xong đặt ở bên cạnh cô/Uống nhiều canh này vào mới có lợi cho con!”
Con…
‘Vừa rồi anh hỏi nhiều như vậy, thật ra đều là vì quan tâm đến đứa con trong bụng cô.
Anh đúng là đã từng bày tỏ, anh muốn đứa bé này, còn tưng cảnh cáo cô không được cướp đi quyền làm bố của anh.
Ừ, đều chỉ vì con thôi.
Trương Tiểu Du rũ mi mắt, ngón tay kẹp chặt chiếc đữa.
‘Sau khi cơm nước xong, không đợi cô động tay, Trần Phong Sinh đã thu dọn hết bát đũa, lúc đi ra, anh cầm lấy bộ đồng phục phẫu thuật đặt ở trên ghế sofa, đấy là bộ anh thay ra lúc mới trở về từ sân bay.
Bên ngoài sắc trời đã tối lại, anh nhìn đồng hồ trên tường: “Anh phải về bệnh viện một chuyến!”
Trương Tiểu Du nhìn thấy di động anh cầm trong tay, chắc là bệnh viện bên kia có việc cần anh đến.
Nghe xong lời anh nói, đáy mắt cô không khỏi hiện lên một chút ánh sáng.
Có vẻ như đã nhận ra suy nghĩ của cô, đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh khẽ nheo lại: “Cá Vàng Nhỏ, em tốt nhất đừng thừa dịp anh không có ở đây mà vẫn chưa từ bỏ ý định muốn trộm con của anh đi, hộ chiếu và chứng minh thư của em anh đều đã giữ giùm em rồi, em không có khả năng rời đi được!”
Trương Tiểu Du trừng anh.
Bị anh nói trúng rồi, vừa rồi trong nháy mắt đó, cô đúng thật là có suy nghĩ này.