Tâm mắt lại hướng lên trên, là ống quần phẫu thuật màu xanh lục, thẳng thớm như quần tây, mùi nước sát trùng xen lẫn mùi hương nam tính quen thuộc thoảng qua chóp mũi, toàn thân Trương Tiểu Du không khỏi chẩn động.
“Trương Tiểu Du!”
Cô nghe thấy trên đỉnh đầu là giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi Một loại cảm giác kinh hồn táng đảm dâng lên từ đáy lòng, rót vào mỗi lỗ chân lông trên cơ thể cô.
Trong đáy mắt lóe lên sự bất an, Trương Tiểu Du tốn rất nhiều công sức, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, chạm đến đến đôi mắt đào hoa kia của Trần Phong Sinh, trái tìm đột nhiên lạnh hơn phân nửa Bên trong đôi mắt kia là sự lạnh lếo, giống như nòng súng đen ngòm buốt giá bất cứ lúc nào cũng có thể bán ra một phát đạn.
Một giây sau, cổ tay bị anh nắm chất lấy, cảm giác lưồng sức mạnh kia không ngừng siết chặt, Trương Tiểu Du chỉ có thể tự trấn định, cố ý phản ứng tất lớn, kêu lên: “Làm tôi sợ muốn chết! Cầm Thú, anh muốn làm gì hả!”
“Em hỏi anh muốn làm gì ư?” Trần Phong Sinh nắm thật chặt lấy tay cô, mi tâm nhíu mặt: “Em lừa anh, chuyện lớn như vậy, em lại dám lừa anh!”
Trương Tiểu Du nuốt một ngụm nước miếng, hơi thở đã rối loạn: “T lừa anh cái gì chứ!”
Đôi mất đào hoa của Trần Phong Sinh khẽ híp thành một đường nhỏ, đột nhiên anh cất giọng chất vấn: “Em muốn mang con của anh chạy đi đâu!”
“Lâm sao anh có thế..” Trương Tiểu Du quá đỗi sợ hãi, cô sững người tại đó.
Tôi Cảm giác sợ hãi đột nhiên ập đến, nhanh chóng bao trùm lấy khắp người cô.
Làm sao anh có thế biết.
Cô thế mà không giấu được, anh lại biết hết rồi!
Lúc này Trương Tiểu Du đã rơi vào hỗn loạn, trước mắt rối thành một nùi khó tách, cô gần như là theo bản năng iơ tay bảo vệ bụng dưới, giống như đang vô thức lên án, đứa nhỏ này là của cô, bất cứ ai cũng không thể cướp đi.
Trần Phong Sinh nhìn thấy động tác mờ ám này của cô, trong lòng nhất thời bốc hỏa, đôi mắt đào hoa trở nên âm trầm.
Anh giơ một bàn tay to khác lên, khống chế hai tay của cô, sau đó gần như là quát lên giống như một quả bóng bất cứ lúc nào cũng có thể nổ bùm: “Trương Tiếu Du, em mang thai con của anh, bây giờ lại còn dám mang con anh chạy trốn, nói cho em biết, em đừng có mơi”
Dứt lời, anh dứt khoát kéo cô rời đi.
‘Vốn định trực tiếp cúi người khiêng cô trên vai như khiêng bao tải theo quán tính, nhưng như nghĩ đến điều gì đó, anh dừng tay lại, ánh mắt đảo qua bụng dưới hãy còn bảng phẳng của cô, động tác biến thành ôm ngang cô ở trong ngực.
“Này này, anh buông ra — Trương Tiểu Du gần như điên cường vùng vấy hô nhỏ.
Trần Phong Sinh thì coi như không nghe thấy, xung quanh có ồn ào bàn tán thế nào cũng không quan tâm, chỉ nhanh chóng đi về phía cửa ra, dọc đường có bảo vệ tiến lên ngăn cản, nhưng đều bị ánh mắt của anh làm cho sợ chết khiếp phải dừng bước lại, trong nháy mắt anh đã đi ra khỏi sảnh chờ của sân bay.
Chiếc Cayenne màu đen đang dừng ở trong bãi đỗ xe giữa muôn ngàn chiếc xe khác.
Trương Tiểu Du bị anh bắt ép nhét vào bên trong ghế lái phụ, tuy nói động tác của anh rất thô lỗ, nhưng thật ra lúc đặt cô xuống, anh vẫn cố gắng thả chậm tốc độ, không thật sự làm đau đến cô.
Sau khi dây an toàn bị cài lên, cửa xe lập tức đóng lại rồi bị khóa trái Động tác nhanh chóng đến mức Trương Tiểu Du cũng không kịp phản kháng, chỉ có thể bối rối cố găng muốn hạ cửa kính xe xuống, cô quay đầu giận dữ trừng Trần Phong Sinh đang khởi động xe: “Cầm Thú, anh mau thả tôi xuống!”
“Năm mơf” Trần Phong Sinh nhếch môi, ném ra hai chữ lạnh tanh.
Trương Tiểu Du nằm tay hai tay, lúc này chiếc Cayenne đã đi ra khỏi bãi đỗ xe, tiếng còi ô tô liên tiếp vang lên bên tai, cô chỉ có thế nhìn đại sảnh sân bay cảng lúc cảng xa qua cửa kính xe.