Bởi vì dùng bình giữ nhiệt cho nên trong bát canh vẫn tỏa ra nhiệt khí rất nhỏ, bát cháo cũng còn ấm, cô cầm thìa uống một ngụm, Trần Phong Sinh ngồi đối diện cũng làm cùng động tác giống cô, hai người từ mặt mày cho đến động tác đều hiện rõ dưới ánh mặt trời chiếu vào qua khung cửa sổ.
Nếu như không phải có hiện thực đang nhắc nhở, cô đã nghĩ rằng ánh nắng lúc này thật đẹp.
Nuốt xuống ngụm cháo trong miệng, Trương Tiểu Du nhíu mày, hỏi: “Câm Thú, đêm nay anh sẽ không định ở lại tiếp chứ?”
Trần Phong Sinh nghe vậy, động tác ăn cháo vẫn không dừng: “Nếu không thể chối từ thịnh tình của di út và chú út, anh cũng không còn cách nào!”
“Hai người các con đang nói gì đó?” Giống như nghe thấy lời thầm thì nói chuyện của bọn họ, di út vào phòng bếp lấy hoa quả trùng hợp đi ngang qua.
“Không có..”
Trương Tiểu Du mới vừa há mồm, giọng nói liền bị Trần Phong Sinh cất ngang: “Cá Vàng Nhỏ hỏi con là, có phải tối nay con định tiếp tục ở lại đây không!”
“Chuyện này mà còn cần phải hỏi sao!” Dì út vừa nghe thấy, nhất thời có chứt không vui nhìn về phía cô cháu gái: “Cá Nhỏ, không phải con định sáng mai mới về Sài Gòn sao, Phong Sinh đương nhiên phải ở lại cùng con rồi, hơn nữa buổi sáng dì cũng đã hỏi qua, hôm nay Phong Sinh không có việc gì, thứ hai thắng bé cũng không phải trực!”
“…”’Trương Tiểu Du cần răng, coi như anh giỏi!
Buổi chiều, chiếc Cayenne màu đen chạy ra khỏi khu chung cư đang ở.
Trấn nhỏ không thể so sánh với thành thị, phồn hoa, ngựa xe như nước, nói chung là khá yên tĩnh, săm lốp ma sát với mặt đường, Trương Tiểu Du kéo dây an toàn trên người, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước.
Khóe mắt liếc thấy một tay Trần Phong Sinh đặt ở trên tay lái, môi mỏng nhếch lên một độ cực lười biếng.
Cô là bị cô em họ Chu Thị Linh cứng rần kéo ra ngoài đi dạo phố, lại còn gọi Trần Phong Sinh đi làm tài xế cho bọn họ, lại không nghĩ tới, đang trên đường cô nàng đột nhiên nói muốn đi gấp một người bạn thời trung học, thế là liền nhảy xuống xe chạy mất dép luôn.
Lần này, trong xe cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trương Tiểu Du có chút bất đắc dĩ đỡ trán, cô biết em họ làm như vậy là cố ý, một lòng muốn tạo cơ hội để cho hai người có thế tái hợp lại Nhìn cảnh sắc bên đường không ngừng lùi về sau, trong lòng cô vô thức thở dài, hôn nhân đâu có giống như yêu đương đâu, ly hôn rồi đâu thể tùy tiện muốn tái hợp lại là có thể tái hợp lại đơn giản như môi trên khép lại với môi dưới đâu, huống chị, ở giữa hai người bọn họ vẫn còn một bóng hồng là Giai Lệ.
Em họ trốn đi rồi, kế hoạch đi dạo phố đương nhiên là bị hủy bỏ, Trương Tiểu Du nói muốn đến nhà của Lý Lan Hoa.
Ngày hôm qua sau mấy phút gặp nhau ngắn ngủi, cứ tưởng rằng buổi tối đối phương có thể đến nhà ăn bữa cơm, ai ngờ cả buổi tối đều không gọi được cho cô ấy, vừa rồi cô mới gọi điện thoại, xác nhận Lý Lan Hoa đang ở nhà, cô.
liền vội vàng muốn đến, dù sao đã nhiều năm không gặp, đôi bên cũng có rất nhiều lời muốn nói với đối phương, Trước kia hai nhà bọn họ ở cùng trong một ngõ nhỏ, về sau đơn vị của chú út phân cho chút út một căn nhà nên mới chuyển khỏi nơi này, nhưng nhà họ Lý thì vẫn ở đây nhiều năm chưa từng rời đi Cayenne queo phải chạy tầm mấy trãm mét nữa, đương lúc chuẩn bị chạy.
đến đầu ngõ thì một chiếc xe jeep màu xanh lục chạy đết Bởi vì đường vào có hơi hẹp, để tránh xảy ra va chạm, hai bên đều giảm tốc.
Đây không phải một chiếc xe jeep bình thường trên đường phố, mà là một chiếc xe có biển số xe quân, lúc tiếng còi ô tô thối vang, Trần Phong Sinh trong xe khẽ nhướng mày, có chút kinh ngạc: “Anh cả?”
Trương Tiểu Du nghe vậy thì sửng sốt, cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn đến Cửa kính xe hạ xuống, trên chỗ ghế lái, gương mặt điển trai đây khí khái đàn ông của Trần Văn Sáng liền xuất hiện trong tầm mắt, trên người anh ấy mặc một bộ trang phục ngụy trang, dù cho chỉ lộ ra nửa người trên, nhưng vẫn không che dấu được dáng người to lớn, giữa hai ngón tay là điếu thuốc, trên gương mặt góc cạnh không có biểu cảm gì Trần Phong Sinh bất ngờ gặp được anh cả nhà mình ở đây, anh không khỏi hỏi: “Anh cả, sao anh lại ở chỗ này, lại ra ngoài nhận nhiệm vụ ở gần thành trấn sao?”