Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1459




Bất giác, sắc trời bên ngoài cũng đã tối đen, ánh mắt Trương Tiểu Du chăm chứ nhìn màn hình TV, nhưng suy nghĩ lại không nhịn được mà bay vào trong phòng bếp, đợi đến khi Trần Phong Sinh bưng chén đĩa đi ra từ trong phòng bếp, cô mới không nhịn được mà đứng dậy.

Tránh được tâm mắt của dì út, cô kéo tay anh hạ giọng hỏi: “Câm Thú, đêm nay anh thật đúng là định ở lại đây sao?”

“Dì út bảo anh ở lại mà” Trần Phong Sinh miễn cưỡng đáp.

Trương Tiểu Du nhíu mày.

Thấy giữa hai đầu lông mày của anh là vẻ đương nhiên, cô mấp máy khóe miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì Mãi đến khi tiếng xào nấu trong phòng bếp dừng lại, dì út bưng ra món canh xương cuối cùng từ trong phòng bếp, Trương Tiểu Du hẳng giọng một cái, giống như không chút để ý mở miệng nói: “Dì út, Cầm Thú ăn cơm tối xong sẽ trở về, sáng mai anh ấy còn có việc!”

Trần Phong Sinh đang bày xếp bát đũa, động tác trên tay thoáng khưng lại “Thế àt” Di út nghe đến đây, vẻ mặt có chút mất mát, nhưng bà lại không thế bày tỏ mình thông cảm: “Vậy được rồi, Phong Sinh, chờ đến cuối tuần hai con lại cùng về nhé, đã rất lâu rồi hai đứa không về đây!

Ánh mắt Trần Phong Sinh khẽ đảo qua gương mặt cô, nhếch môi đáp: “Vâng”

Trương Tiểu Du hé miệng, có chút bất ngờ vì anh không cãi lại rong phòng khách sáng đèn, trên bàn cơm tròn năm người quây quần bên nhau, trong phòng thoang thoảng mùi thức ăn, đặc biệt ấm áp.

“Tuy nói hai ngày gần đây phản ứng nôn nghén của cô đã có chuyến biến tốt đẹp không ít, nhưng khẩu vị của cô vẫn rất kém, bình thường đều là gắng gượng ép mình ăn nhiều, hiện giờ đối mặt một bàn cơm tối phong phú như vậy, cô thật sự rất áp lực, ăn nửa bát cơm là đã không ăn nối nữa rồi.

Vi sợ bọn họ phát hiện ra điều bất thường, Trương Tiểu Du rời bàn cơm trước, đi đến sô pha bên kia ngồi xuống, bầu không khí trên bàn ăn vẫn rất vui vẻ, là một trong hai người đàn ông duy nhất, dường như chút út nói không hết chuyện với Trần Phong Sinh.

“Trên đường cô về phòng ngủ thì có cầm điện thoại gọi điện cho Lý Lan Hoa.

Lúc ấy di út có nhắc tới bảo cô gọi điện cho cô ấy đến ăn bữa cơm, lúc chập tới Trương Tiếu Du cũng có gọi cho cô ấy, nhưng không ai nghe máy, cô lại gọi vào số máy bàn tại nhà riêng thì được cho hay hơn năm giờ cô ấy đi ra ngoài rồi Lúc này cô lại gọi thử, mẹ Lý vẫn bày tỏ Lý Lan Hoa còn chưa về nhà.

Trương Tiểu Du nhíu mày, để điện thoại di động xuống một lần nữa đi ra ngoài, hình ảnh trên bàn cơm lại khiến cô bị dọa cho nhảy dựng, trước khi vào phòng, hai người đàn ông trên bàn cơm vẫn còn chuyện trò vui vẻ, lúc này vậy mà đều đã say túy lúy, gục xuống đó, Di út cùng em họ Chu Thị Linh đang hợp lực đỡ thân hình hơi mập của chú út lên.

Nhìn thấy cô đứng ngấn ra tại cửa, di út nhất thời không vui lên tiếng: “Cá Nhỏ, cái đứa nhỏ con đó! Đứng lỳ ở đó làm gì nữa, Phong Sinh uống hơi nhiều, con nhanh đỡ thắng bé về phòng đi”

Trương Tiểu Du nhếch môi: “Nhưng anh ấy còn phải về Sài Gòn…”

“Thế này thì còn về cái gì nữa!” Dì út nghe vậy, nói thẳng: “Phong Sinh đã uống say thành thế này thì biết lái xe về kiểu gì, dì rất lo lắng! Ngày mai lại không phải trực, có chuyện gì có thể để lại sau hãng nói, đêm nay cứ ở lại đây đất”

Trương Tiểu Du nín thở.

Thế chẳng phải đại biểu cho việc đêm nay hai người bọn họ phải ngủ chung một phòng sao.

‘Sau khi dàn xếp xong cho chứ út, dì út lại sang giúp đỡ cô đỡ Trần Phong Sinh về phòng ngủ, chờ đến lúc hoàn thành xong nhiệm vụ xoay người rời đi, cô nhìn Trần Phong Sinh nẫm trên giường đơn, cũng cần môi yên lặng theo sau.