Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1457




cho đến khi học đại học bọn họ mới tách ra, thế cho nên tình cảm đương nhiên là rất sâu.

Lý Lan Hoa thoáng buông cô ra, cười tít mắt nói: “Khuya ngày hôm trước! vì chênh lệch múi giờ cho nên sau khi về đến nhà thì trực tiếp ngủ một ngày trời, cả ngày trừ ăn và đi vệ sinh ra thì gần như không rời giường, hôm nay cuối cùng cũng ngủ đủ, tỉnh thần sảng khoái nên ra ngoài, không nghĩ lại gặp được cậu!”

“Cậu đúng là còn biết đường về cơ đấy!”

Trong mắt Trương Tiếu Du đã có chút ươn ướt, cô giận dỗi nói: “Tớ còn tưởng rãng cậu sẽ ở nước ngoài rất lâu nữa cơ, đời này cũng không biết bao giờ mới trở lại! Thật là, không biết cậu nghĩ gì mà lại chạy đến cái nước nhỏ bé, nghèo nàn lại còn nguy hiểm như thế, điện thoại thường xuyên không có mạng ngay cả gọi điện thoại cũng không gọi được, cậu có biết tớ lo lắng cho cậu muốn chết không hả!”

“Ôi ôi, đừng khóc, không phải giờ tớ đã về rồi đây sao!” Tuy nói như thế nhưng hốc mất Lý Lan Hoa cũng có chút đỏ.

Lúc này Trương Tiểu Du thật sự rất vui vẻ, vài ngày trước đó cô bạn thân Lam Ngọc Anh đi xa trở về, hiện giờ một cô bạn thân khác trong cuộc đời của cô cũng đã về nước.

Hai người bạn thân thiết nhìn nhau, một người nói đối phương gầy, một người nói đối phương rám đen, sau đó cả hai đều nín khóc mỉm cười Đảng sau truyền đến tiếng cửa xe bị đóng lại, bóng dáng cao ngất của Trần Phong Sinh cũng đi xuống từ trên xe.

Lý Lan Hoa giống như cô nghiêng đâu nhìn lại, so với lúc nãy nhìn qua cách một tấm kính xe thì lúc này mặt thật càng đẹp trai hơn, giữa hai đầu lông mày có chút giống người nào đó, khiến cho cô nàng hoảng hốt nửa giây, sau đó lập tức cười hỏi: “Anh là bác sĩ Sinh đúng không?”

Trần Phong Sinh nghe vậy, có hơi ngẩn ra.

Trương Tiểu Du bên cạnh cũng hơi ngẩn ra, bởi vì trong bốn năm qua, tuy cô và Lý Lan Hoa có từng liên lạc, nhưng lại rất ít, rất nhiều khi phải có mạng, có són mới gọi được cho nhau, cho nên có một số việc cô cũng chưa kịp nói Lý Lan Hoa giải thích nói: “Chuyên gia ngoại khoa tim của bệnh viện tư nhân Xuân Hoa, mỗi khi viện trưởng nhắc tới anh đều đặc biệt kiêu ngạo, n năm đó phải tốn công sức rất lớn mới kéo được anh từ nước ngoài về, ngưỡng mộ danh tiếng của anh đã lâu, rất vui khi được gặp anh!”

“Cô là?” Trần Phong Sinh không khỏi nhíu mày.

Lý Lan Hoa duỗi tay về phía anh, cười rộ lên: “Tự giới thiệu một chút, tôi là Lý Lan Hoa, hai ta coi như là đồng nghiệp, tôi là một bác sĩ ngoại khoa, vài năm qua vẫn luôn đi làm tình nguyên cho Hội Chữ Thập Đỏ tại nước ngoài, cuối tuần vừa được điều đến khoa ngoại của Xuân Hoa, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội được cộng tác, mong anh sẽ quan tâm nhiều hơn!”

“Chào cô!” Trần Phong Sinh hiểu rõ, giơ tay bắt tay với cô ấy.

Hai người bắt tay tượng trưng ngắn ngủi vài giây, Lý Lan Hoa đứng ở bên cạnh Trương Tiếu Du, giọng điệu còn nghịch ngợm hơn so với vừa rồi: “Quên chưa nói xong, thật ra tôi và Cá Nhỏ là bạn thân, xem như lớn lên cùng nhau từ”

nhỏ! Vừa rồi những gì anh mới làm với cô ấy ở trong xe, ừm, tôi đã nhìn thấy hết rồi”

“Trái lại trên mặt Trần Phong Sinh vẫn là lười biếng không hề có vẻ gì là bị ảnh hưởng, Trương Tiểu Du thì mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ hảng giọng nhắc nhở: “Khụ, Lan Hoa à..”

“Sao vậy, tớ có nói sai chỗ nào sao?” Lý Lan Hoa chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tôi: “Hai người các cậu vừa rồi chẳng lẽ không phải định chơi trò rung xe sao?”

Trương Tiểu Du trực tiếp bị sặc nước miếng.

Trương Tiểu Du quẫn bách đến đỏ cả mặt: “Lan Hoa, cậu chạy ra nước ngoài hai năm qua đã học những thói hư tật xấu gì đó, sao lại nói hươu nói vượn như vậy hả!”