Cô khẽ nhíu mày, trong phòng khách dì út đã gọi cô: “Cá Nhỏ, con còn thất thần ở đó làm gì, còn không nhanh dẫn Phong Sinh đến trong phòng ngủ bù một giấc cho đỡ mệt?”
Trương Tiểu Du không muốn, cứ đứng mãi ở đó.
Giống như nhận ra cô không biết phải làm sao, sau một lúc lâu, anh mới chậm rì rì lên tiếng: “Không cần đâu dì út, con không mệt!”
“Vậy thì tốt!” Di út nghe vậy, gật đầu nói: “Phong Sinh, thế đêm nay con ở lại đây đi, chứ không giờ lái xe về sẽ rất mệt, ngày mai là chủ nhật, chắc con không cần phải trực ban chứ? Đợi lát nữa ăn xong cơm trưa, dì và chút út của con sẽ đến chợ mua thêm chút hải sản cùng thịt bò, làm món ngon cho con ãn!
“Vâng, cám ơn dì út Trần Phong Sinh cong khóe môi Di út vui vẻ hớn hở: “Đứa nhỏ này, sao con vẫn còn khách khí với dì thế, đều là người một nhà mà!”
Độ cong khóe môi Trần Phong Sinh càng lớn hơn, anh lập tức nói: “Lát nữa con cũng không có việc gì, con đưa dì và chú út đến chợ nhé!”
Sau cơm trưa, chiếc Cayenne màu đen lại chạy đi Chẳng qua tuy nói là anh muốn đưa dì út và chú út đi chợ, nhưng Trương, Tiểu Du cũng vẫn cứ bị nhét vào ghế lái phụ, nguyên nhân chính là dì út cảm thấy chỗ chợ có vẻ dơ dáy bẩn thiu, không muốn để cho Trần Phong Sinh đi theo vào, một mình ở trong xe thì lại rất nhàm chán, cho nên liền gọi cô đi theo!
‘Sau khi đến chợ, di út liền kéo cánh tay chút út đi vào.
Trong xe chỉ còn lại có hai người bọn họ, nhanh nhất cũng cần phải chờ mất nửa giờ, Trương Tiểu Du không khỏi xoay lưng, thay đổi dáng ngồi Trần Phong Sinh tắt máy xong thì khoanh hai tay trước ngực, dựa vào ghế: dựa sau lưng tìm được tư thế ngồi rất lười biếng, trông có vẻ rất giống những gì đi út nói, vì không được nghỉ ngơi tốt cho nên rất nhanh anh đã nhâm mắt lại Tuy nói hiện tại đã vào xuân, thời tiết ấm áp, nhưng nhiệt độ không khí cũng không cao được tới đâu.
Trương Tiểu Du thấy anh lúc vừa mới lên xe đã cởi áo gió vứt lên ghế ngồi, lúc này trên người anh đương nhiên chỉ mặc áo sơ mi đen, cổ tay áo còn xân lên, lộ ra cánh tay rắn chắc khỏe mạnh.
Cô nghiêng đầu nhìn dòng người qua lại trong chợ, khóe mắt lại nhịn không được nhìn về phía anh.
Hơn mười giây sau, Trương Tiểu Du vẫn không nhịn được quay đầu đi, cô giơ tay cẩn thận với lấy cái áo gió vt trên ghế, sau đó khẽ khom người, đắp lên người cho anh.
Khoảnh khắc lúc thu tay lại, tay cô bỗng dưng bị bàn tay to của anh bắt lấy.
Dù cho lúc này đôi mắt đào hoa kia của anh vẫn nhảm, nhưng Trương Tiểu Du có thể chắc chắn là anh đã tỉnh, nếu không anh đã không chính xác bắt được tay cô như thế rồi, hơn nữa còn cứ cầm thế không buông ra.
“Buông ra!”
Trương Tiểu Du mấp máy khóe miệng Thấy anh còn đang giở vờ ngủ không có động tính gì, cô cắn chặt răng, dứt khoát dùng sức rút tay trở về.
Có lẽ do dùng sức quá lớn cho nên Trương Tiểu Du ngã ngồi trên ghế, lưng đungj phải thành ghế phát ra một tiếng ‘cộp7, khuỷu tay cũng đụng vào cửa kính xe, đau đến mức nhất thời khiến cô nhe răng trợn mắt.
Lúc này Trần Phong Sinh bỗng dưng mở đôi mắt đào hoa ra, quả nhiên bên trong không hề có chút ngái ngủ nào, anh nhíu mày giơ tay về phía cô: “Cá Vàng Nhỏ, để anh nhìn xem em đụng vào đâu rồi!”
“Không cần!” Trương Tiểu Du tức giận né tránh.
Cô xoa xoa khuỷu tay đau đớn, chắc là bị đụng đến gân cốt cho nên có cảm giác tê dại, nhưng đương lúc trốn tránh anh, thân thể của cô lại bông cứng ngắc ở đó, vẻ mặt là kiếu một lời khó nói hết, Nút cài nội y sau lưng lặng lẽ bung ra.
Không phải chứ!
Trương Tiểu Du nuốt nước miếng, đờ đản tại đó.