Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1429




Hiện giờ biết được bệnh tình bà cụ lại tái phát, trái tim cô cũng như bị ai bóp chặt, bốn năm trước trải qua sau khi trải qua phẫu thuật thì sức khỏe của bà đã được ốn định, nhưng trải qua bốn năm thời gian, theo tuổi tác ngày càng cao thì tình hình sức khỏe của bà cũng ngày càng sa sút, nếu lại phẫu thuật nữa, chỉ sợ sẽ có rất nhiều nguy hiếm không thể xác định được.

Trương Tiểu Du ở trên xe gửi tin nhân cho Tô Yến, nhờ cô nàng giúp cô xin nghỉ Sau khi xuống khỏi cầu vượt, xe chạy vào trong bệnh viện, Trần Phong Sinh lái xe tiến vào sau tòa nhà lớn, vứt bỏ điếu thuốc thứ ba trong tay đi, anh thở hất một hơi, khói trắng lượn lờ tản ra Trương Tiểu Du thấy vẻ mặt anh trầm trọng, cô biết, bà ngoại rất quan trọng với anh!

Đi ra khỏi thang máy, Trần Phong Sinh thả chậm bước chân, nghiêng mắt nhìn cô, sâu xa nói: “Chuyện của hai chúng ta, anh vẫn lừa bà ngoại chưa nói gì, anh sợ sau khi bà biết sẽ rất đau lòng, mà hiện tại tình huống sức khỏe bà như thế, thật sự không chịu nối kích thích, càng không thích hợp nói cho bà biết chuyện này!”

“Tôi hiểu!” Trương Tiểu Du gật đầu.

Cô hiếu điều này chứ, bốn năm trước sở dĩ bọn họ kết hôn chính là vì bà ngoại anh bị bệnh nhưng không chịu phẫu thuật, chẳng qua sau bốn năm, đến ngày hôm nay cô mới biết rõ, sở đĩ anh tới tìm cô chẳng qua cũng chỉ vì Giai Lệ không có ở bên cạnh anh mà thôi Lúc trước thật ra bọn họ hai người chỉ diễn kịch trước mặt bà ngoại thôi, hiện giờ sao lại không phải như vậy chứ?

Phía trước chính là phòng bệnh, Trương Tiểu Du cũng nghiêng đầu, giọng điệu hòa hoãn như dòng nước lắng lặng chảy: “Bà ngoại nơi đây, tôi sẽ giấu diếm!”

“Ừ! Trần Phong Sinh nhếch môi Đến cửa phòng bệnh, anh khẽ dừng chân, sau đó một bản tay to duỗi về phía cô, Trương Tiểu Du giống như có hơi hoảng hốt.

Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh khẽ nhìn cô một cái, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cá Vàng Nhỏ, chờ lát nữa nhớ biếu hiện tốt một chút!”

Trong lòng Trương Tiểu Du dần nối lên chút chua xót, nhưng trên mặt lại xuất hiện nụ cười, Cô đặt tay mình vào bàn tay anh, xúc cảm quen thuộc nhất thời ừa về, nhiệt độ cơ thể hơi lạnh truyền đến trong lòng bàn tay, tựa như bốn năm trước, đồng thời khóe miệng cô cũng cong lên, gật đầu nói: “Yên tâm đi, tôi biết mài”

Trần Phong Sinh mím khóe môi, lúc này cô cười rất ngọt ngào, mặc dù chỉ là cười giả nhưng cũng cực kỳ ngọt, giống như có thể ngọt đến tận trái tim người ta.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, hai người bọn họ nằm tay nhau đi vào.

So với lân trước khi gặp ở viện dưỡng lão, sắc mặt bà cụ đã kém đi không ít, nhất là khi mặc đồ bệnh nhân trên người, trên mu bàn tay bà còn cảm ống, tiêm, bên cạnh là chai dịch có chứa chất lỏng cứ hai giây lại tí tách chảy xuống, tình cảnh khiến người ta nhìn thấy cũng phải hấp háy cánh mũi.

Trương Tiểu Du mở miệng có chút nghẹn ngào: “Bà ngoại!”

“Cá Nhỏ, nhanh tới đây!” Bà cụ nhìn thấy cô, mặc dù sắc mặt có hơi trắng, nhưng vẫn không ngăn được nụ cười: “Con xem con đi, sao mày mày lại ủ ê như thế, chẳng phải bà vẫn đang êm đẹp không sao hay sao! Đừng khiến bà lo lắng, bà rất tốt!”

“Bà ngoại, bà nhất định còn có thế tốt hơn!” Trương Tiểu Du nghiêm túc nói.

“Ừ, bà cũng tin như vậy!” Bà cụ mỉm cười gật đầu: “Cá Nhỏ, nhìn thấy con bà lại thấy mình tốt hơn nhiều rồi, không hề thấy đau chút nào hết! Lúc bà tỉnh lại chỉ thấy có Phong Sinh thôi à, hai tuần qua con cũng không đến viện dưỡng lão thăm bà, bà còn tưởng rằng con và Phong Sinh đã xảy ra chuyện gì đó!”

“Trên vai nóng lên, có bàn tay to nhẹ nhàng đặt ở bên trên.

Trương Tiểu Du nuốt nuốt nước miếng, ốn định lại dáng ngồi, giơ tay chậm rãi đặt tay lên mu bàn tay anh: “Không phải đâu, chúng con rất tốt..”