Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1397




“Phong Sinh, chẳng lẽ anh không thể tha thứ cho em sao? Em cũng rất hối hận. Một mình em ở New York bốn năm ròng đều đã chảy cạn cả nước mắt!

Anh thứ nhớ lại ngày trước chúng mình hạnh phúc biết bao. Lúc lên cấp ba, tụi mình cùng nhau đi học, cùng nhau tới thư viện ôn tập làm bài rồi cùng ra nước ngoài du học. Dường như chúng mình đã đi khắp các nẻo đường ở New York.

Cuối tuần anh thường dẫn em ra ngoài hóng mát ngầm sao. Chúng ta quen nhau năm mười lăm đã nói vĩnh viễn không xa rời..”

Giọng nữ mang theo chút nghẹn ngào. Trần Phong Sinh cũng hơi lay động, anh không khỏi nhớ lại những năm tháng thanh xuân và những câu thề non hẹn biển của hai người thuở còn non dại.

Thế nhưng trong nháy mắt, hình ảnh Trương Tiểu Du lại xuất hiện trong đâu khiến con ngươi đen láy của Trần Phong Sinh đột nhiên run lên.

Lúc mở miệng, giọng anh vẫn bình tĩnh như trước: “Giai Lệ, quá khứ rất đẹp nhưng thời gian không thể quay ngược lại được! Khi ấy em lựa chọn không về: nước đã đánh dấu rằng mọi thứ đã kết thúc. Không ai có nghĩa vụ phải đợi ai, không ai phải dậm chân tại chỗ vì dậm chân tại chỗ chỉ là đồ đần!”

Sắc mặt Tống Giai Lệ thay đổi, cô ta lại lắc đầu ngay lập tức. Lần này cô ta ra sức lắc đầu, đã vậy còn cố chấp lớn tiếng: “Không. Em không tin. Anh nói láot”

“Hay là anh giận em, không chịu tha thứ cho em nên mới nói như vậy! Nếu trong lòng anh không có em, hợp đông hôn nhân không phải vi em thì tại sao đến bây giờ anh vẫn còn mang theo hình ảnh của chúng ta bên người!”

Trần Phong Sinh sững sờ: “Ảnh? Ảnh gì cơ?”

“Ảnh trong bóp của anh!” Gương mặt Tống Giai Lệ đầm địa nước mắt. Cô ta nói: “Bốn năm trước khi anh từ New York trở về, em nhét tấm ảnh tụi mình chụp chung vào lớp trong của bóp anh, đẳng sau còn có chữ viết. Nhiều năm như.

vậy, anh vẫn luôn mang theo nó bên mình chứ chưa hề vứt bỏ. Không phải chuyện này đã giải thích hết thảy rồi sao?”

Giữa lông mày Trần Phong Sinh hiện ra vẻ kinh ngạc.

Móc bóp tiền ra khỏi túi quần. Anh đã dùng nó rất nhiều năm và cũng là quà mà anh cả Trần Văn Sáng mua tặng lúc tiễn anh ra nước ngoài du học, vì đã dùng quen nên cũng chưa từng đối cái khác. Bình thường anh ít khi nào mang theo tiền mặt, đa phần toàn quet thẻ trả tiền. Đã thế anh người anh còn hay ném thẻ coi như quà tặng anh nhân dịp sinh nhật nên ngoại trừ cho Trương Tiếu Du tấm thẻ đen kia thì anh thậm chí còn chẳng nhớ mình có bao nhiêu cái.

‘Trần Phong Sinh cẩn thận tìm từng ngăn, quả nhiên mò ra được tấm ảnh ở ngăn lớn nhất.

Trong cặp mắt đào hoa của Trần Phong Sinh toát ra vẻ kinh ngạc. Anh hoàn toàn không biết trong ví có tấm ảnh chụp chung. Nếu giống như những gì Tống Giai Lệ nói thì từ lúc trước khi về nước thì tấm ảnh vẫn ở.

Sau khi nhìn một hàng chữ tiếng Anh, lông mày anh lại nhíu thành hình chữ: Xuyên.

Trần Phong Sinh vuốt góc tấm ảnh, anh nhếch môi rất lấ bật lửa ra: “Giai Lệ, anh thật sự không biết có vụ ảnh chụp!”

“Đừng mà—”

‘Tổng Giai Lệ nghẹn ngào kêu lên.

Cô ta muốn nhào qua nhưng không kịp nữa rồi. Giữa ngón tay Trần Phong Sinh xuất hiện ngọn lửa màu xanh đậm. Tấm ảnh thiếu niên ôm thiếu nữ biển mất theo ánh lửa thoáng qua mà chỉ còn đọng lại ít tro tàn ngoài cửa sổ xe.

Tống Giai Lệ ngã người trên ghế phó lái. Cô ta quay sang nhìn anh với gương mặt đầy vẻ thê lương.

Đến tận bây giờ, cô ta có muốn chối bỏ sự thật thì cũng khó…