Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1365




“Hả?” Lão Ngô sửng sốt “Khi trở về nước, tớ đã nộp đơn xin từ chức rồi!” Tống Giai Lệ nhún vai gi: thích nói: “Sau khi các buổi biểu diễn ở Sài Gòn kết thúc, tớ sẽ rời khỏi đoàn múa: “Tại sao vậy? Đoàn múa ba lê nối tiếng như vậy, người khác cả đời này muốn tiến vào cũng khó được!” Lão Ngô vẻ mặt khó hiểu, những người khác cũng có vẻ mặt giống như vậy.

Tống Giai Lệ nâng ly rượu vang lên nhấp một ngụm, khẽ cười nói: “Bởi vì tớ.

đột nhiên phát hiện ra rằng cho dù có một sự nghiệp rực rỡ hơn nữa, nhưng lại không có ai ở bên có thể cùng tớ chia sẻ niềm vui nỗi buồn. Thì tất cả đều trở nên vô nghĩa. Vì vậy lần này trở lại, cũng là muốn tìm lại thứ quan trọng nhất tư Mặc dù cô ta đang đáp lại lời của Lão Ngô, nhưng tầm mắt lại nhìn về phía Trần Phong Sinh ở bên cạnh.

“Thứ quan trọng nhất.

Trương Tiểu Du nâm chặt thỉa trong tay.

“Phong Sinh, cậu nhất định phải kính Giai Lệ một ly!”

Lão Ngô lúc này đập bàn cầm theo chai rượu vang đứng dậy: “Cậu còn nhớ trước đây khi chúng ta du học ở New York, ở quận Queens có một nhóm côn đô chuyên chọn những Nam giàu có để ra tay. Chúng đã nhầm cậu làm mục tiêu, dùng thuốc mê hòng tống tiền cậu. May mản có Giai Lệ đã không quản nguy hiểm kịp thời giúp cậu báo cảnh sát, mới cứu được cậu ra, nếu không tối đó cậu đã bị diệt khẩu rồi! Sau này đám côn đồ đó thậm chí còn quay lại trả thù tìm Giai Lệ gây chuyện, hại cô ấy phải nắm viện hơn nửa tháng!”

Trần Phong Sinh nhếch môi: “Chuyện này tôi tất nhiên sẽ không quên”

Dường như là rượu đã ngấm vào, bước chân Lão Ngô lảo đảo, vượt qua Tống Giai Lệ đi tới trước mặt anh ấy, trong giọng điệu có mấy phần tức giận bất bình nói: “Phong Sinh, vậy cậu có còn nhớ bản thân đã từng thề rằng đời này ngoại trừ Giai Lệ sẽ không lấy bất kỳ ai? Cậu còn chạy tới chùa tìm sư thấy viết một lá bùa gì đó, nói nếu lấy người khác thì nhất định sẽ chết không được tử tế: “Cạch..” Chiếc thìa trong tay Trương Tiểu Du rơi xuống đĩa phát ra âm thanh nặng nề.

Không khí trong phòng thoáng chốc trở nên đè nén, giống như tất cả mọi người đều đang nín thở.

“Lão Ngô, cậu uống say rồi!” Có người đứng dậy hướng về phía lão Ngô đưa mắt ra hiệu.

Lão Ngô dường như cũng ý thức được mình đã nói lời không nên nói, liền viện cớ nói: “Tớ đi nhà vệ sinh”

Sau khi quay lại, trên bàn không ai chủ động nhắc đến những chuyện trước kia, đều ngầm hiếu ý nhau chỉ nhắc đến những chuyện của hiện tại, hi hi ha ha đem bầu không khí náo nhiệt trở lại Trần Phong Sinh uống ba ly rượu vang nên khi trở về Trương Tiểu Du là người lái xe.

Đọc đường đi trong xe vô cùng im lặng, chỉ có tiếng nhạc từ đài phát thanh, không biết có phải là do rượu đã ngấm vào hay không, anh ấy trở nên có chút ít nói, đường cong trên khuôn mặt của anh ấy nhìn có vẻ trầm mặc lạ thường.

Sau khi cửa chống trộm được mở ra, hai người cúi đầu từng người một thay.

dép lê đi trong nhà Trương Tiểu Du thuận tay cất chia khóa vào chiếc sọt tre nhỏ trên giá giày, giống như tùy tiện hỏi một câu: “Anh và cô Tống…rước đây từng yêu nhau?”

“ÙZ Hầu kết của Trần Phong Sinh khẽ nhúc nhích.

Anh ấy không phủ nhận Trong lòng Trương Tiểu Du cảm thấy như đang bị một con dao cùn đâm vào Khi ngước mắt lên nhìn thì thấy đôi mắt đào hoa của anh đang nhìn xuống cô ấy hỏi: “Nhẫn của em đâu?”

“Đang đeo trên tay!” Cô ấy đưa tay phải ra cho anh ấy xem, suýt chút thì lườm ngut hỏi xem anh ấy có bị mù không, Trần Phong Sinh nắm lấy bàn tay đang ở giữa không trung của cô ấy, ngón cái và ngón trỏ xoa xoa lên trên mặt chiếc nhẫn bạc, dùng ngữ điệu trần thuật chậm rãi nói: ‘Cá vàng nhỏ, hiện tại vợ của anh là em!”

Trương Tiểu Du liếm liếm môi.

Đây có được tính là một lời trấn an?

ấy nhầm mắt lại, bên tai vang lên những lời chứa đựng sự từ ái lại mang theo ý tứ sâu xa của bà ngoại: Quá khứ không quan trọng, quan trọng là hiền tại.

Chỉ là nhìn đôi chân dài lười biếng di chuyển về hướng phòng ngủ của anh ấy, cô ấy nằm chặt ngón tay, vẫn là buột miệng hỏi: “Cầm thú, anh không sợ lời thề ứng nghiệm sao?”