Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1350




Thật nhiều người của đội trị liệu và đội cứu hộ cùng với không ít người bên hội tình nguyên, còn có rất nhiều người của dân bản địa, đều vây quanh ở đẳng, kia với một tấm lòng và sự mong chờ, sau khi nhìn thấy những người còn sống sót cùng với bọn họ được nâng cáng đi ra, có người dẫn đầu võ tay, lập thu hút được mi người và ai nấy cũng đều làm theo, trên mặt tất cả mọi người đều là vẻ cảm động và cảm kích không thôi Trần Phong Sinh trái lại thì mặt không đổi sắc, lập tức nắm lấy tay cô rồi từ trong đám người đi qua.

Trương Tiểu Du nhâm mắt theo đuôi đi theo bên cạnh anh ấy, nghe tiếng vỏ tay trên đường đi, quả thực là có một loại ảo giác về vinh quang trên người, tựa ồ cùng nhìn thấu được suy nghĩ của cô đang nghĩ cái gì, bàn tay to lớn đang nám lấy tay cô bông chuyển sang ôm lấy bờ vai của cô: ‘Bọn họ không chỉ vỏ tay cho anh và đội viện, mà trong đó còn có cả công lao của em nữa!”

Cô nghe xong cũng cảm thấy có chút tự hố thẹn, bởi vì xuất phát điểm của cô là hoàn toàn từ cá nhân, không có thêm phiền phức nào mà còn có thể giúp đỡ những người đang vội vã thì đã thấy mãn nguyện rồi.

Quay đầu lại nhìn đống đổ nát vừa rồi, Trương Tiểu Du suy nghĩ, nói từ tận đáy lòng: “Mặc dù ở đây có rất nhiều lính phòng cháy chữa cháy cùng với quân nhân, không sợ khó khăn không ngại hy sinh mà cứu ra được nhiều người như vậy, nhưng Cầm thú, đột nhiên em lại cảm thấy anh giống như người anh hùng vậy”

‘Vừa rồi cô có chú ý tới, rất nhiều thiếu nữ y tá cùng với nữ tình nguyện viên có đôi mất đào hoa, nhìn chảm chả anh ấy như thể họ đang nhìn xem các siêu anh hùng trong các phim bom tấn của Mĩ vậy, nếu không phải bàn tay to của anh ấy nắm lấy cô, thì chắc họ đều sẽ kích động mà đổ nhào về phía trước.

“Hiện tại không cảm thấy việc gả cho quân nhân là điều ảo tưởng rồi sao?”

Trần Phong Sinh nhíu mày, hỏi một cách chậm rãi.

‘Vẻ mặt nghiêm túc trên khuôn mặt điển trai khi mới bước ra ngoài đã hoàn toàn thay bãng vẻ lười biếng lúc này, đôi mắt hồng đào quyến rũ giống như chỉ cười mà không phải cười.

Trương Tiểu Du cảm thấy khó xử.

‘Đây đã là chuyện của không biết ngày tháng năm nào rồi, như thế nào lại còn nhớ rõ!

Lòng dạ hẹp hòi Cảm nhận được lòng bàn tay đang siết chặt trên vai, Trương Tiểu Du vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy khóe môi anh khẽ cong lên, đôi mắt hoa đào lóe lên đầy rung động, giọng nói trầm thấp truyền vào tai cô: “Anh mới không muốn trở thành bất cứ một người anh hùng nào cả, không có phức tạp như vậy! Bà Trần à, em nhớ kỹ, anh chỉ là người đàn ông của em mà thôi, là chồng của eml”

Vài câu chữ cuối cùng, cứ như là đánh thẳng vào trong lòng của cô vậy.

Trương Tiểu Du nhờ vào động tác rũ lông mi xuống, để che giấu mỗi một lân ngượng ngùng của chính mình.

Khi tiếp tục hướng về phía lều trại trở về, cô vẫn không nhịn được nghĩ đến lúc vừa rồi ở chỗ đống đổ nát, anh ấy bị thương một chân và phải quỳ một gối xuống mặt đất, biểu cảm trên mặt nghiêm túc tập trung đi cứu trợ cho người bệnh Không sợ trên người không mặc áo khoác trắng, trên người anh ấy cũng như được vầng sáng bao phủ l Trương Tiểu Du lại một lần nữa nhịn không được mà nâng lông mi lên, cần môi và nhìn lấy khuôn mặt nhẫn nhụi của anh ấy qua khe hở, sau đó chợt nghe.

anh ấy nói: “Muốn nhìn thì nhìn một cách quang minh chính đại, đừng có mà lén lút”

Cô không nhịn được trợn tròn mắt.

“Thời gian ở tại khu vực bị tan nạn thực sự quá lâu, nhưng cũng rất nhanh, mới đảo mắt đã gần qua một tiếng đồng hồ, rất nhiều nơi đóng quân của quân nhân và nhân viên phòng cháy chữa cháy đều đã có một phần rời đi, còn thừa những người nhân viên khác cũng là lục đục chuẩn bị đi.

Nếu không phải là người rơi vào cảnh thiên tai động đất, sẽ chẳng ai biết được rằng ở trước mặt của thiên nhiên, con người chính là yếu đuối và bất lực đến nhường nào.

‘Với chiếc máy ảnh treo trên cổ, Trương Tiểu Du đã ghỉ lại một số hình ảnh về những tàn tích còn lại sau khi khu vực này xảy ra thảm họa, cô tin tưởng cũng giống như những vụ thiên tai trước đây, sau khi tai họa qua đi, nhất định cuộc sống sẽ lại một lần nữa được xây dựng trở lại, tốt đẹp hơn, cũng đáng quý hơn -Thu thập đồ đạc này nọ cũng không sai biệt lầm, bởi vì cô chỉ có một cái túi, những thiết bị máy ghỉ hình khác đều đã đưa cho những đồng nghiệp rời khỏi đây vào lúc sáng nay, so với cô, Trần Phong Sinh thậm chí còn ít đồ hơn, chỉ có tầm hai đến ba bộ quần áo, lều trại mà bọn họ ngủ mấy ngày nay đều được gỡ xuống rồi Khi cái túi trong tay vừa mới bị Trần Phong Sinh tiếp nhận lấy, Trương Tiếu Du nghe được ở phía sau lưng có người hô tên mình.