Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1322




Trương Tiểu Du bị anh kéo vào trong phòng ngủ, chẳng qua là khi cửa phòng đóng lại thì hành động của anh lại nhất thời biến chuyến, khí bị anh đấy ngã xuống giường lớn, cô thở hổn hển khước từ: “Cầm thú, nào có ai thử đồ mà thử ở trên giường bao gi Rõ ràng là cùng anh đi vào thử đồ, làm sao lại diễn biến thành như vậy chứ?

Quả nhiên lời của đàn ông không thế tin được!

“Anh muốn!” Trần Phong Sinh nói với giọng điệu ranh mãnh.

Trương Tiểu Du liếc nhìn ánh chiều tà vẫn chưa hoàn toàn lặn ngoài cửa sổ, tức giận oán trách: “Nào có ai ban ngày ban mặt mà làm chuyện này, ánh sáng ngoài trời còn chưa tối hẳn kia kìa!”

Ai ngờ một giây kế tiếp, mắt cô liền bị lòng bàn tay của anh che kín lại: “Bây giờ tối rồi”

Trương Tiểu Du tránh né bờ môi mỏng đang hạ xuống của anh, không thế làm gì khác hơn là đấu tranh nói: ‘Nào có ai đói bụng mà làm bao giờ, em còn chưa có ăn cơm đâu!”

àm xong rồi ăn!” Trần Phong Sinh cần khóe miệng của cô, triền miên hôn mãi không dút Thanh âm của Trương Tiểu Du bị môi lưỡi của anh ngăn lại, cuối cùng cô đành từ bỏ việc giấy giụa không có chút tác dụng nào. Trong bóng tối vì bị lòng bàn tay anh che chân, cô cảm nhận được quần áo bị cởi ra từng chút một, từng nứt áo bị mở ra, chỉ còn lại từng nhịp hô hấp đứt quãng.

Cô coi như là đã nhìn ra, anh có cả ngàn vạn lý do để làm loại chuyện đó!

Mấy hôm sau, khi mặt trời chiều ngả về phía tây, sau khi tan việc Trương Tiểu Du trực tiếp cùng Tô Yến đến bệnh viện tư nhân. Tháng trước con gái của Tô Yến đã tiến hành làm phẫu thuật cấy ghép tủy sống, ca phẫu thuật được.

thực hiện bởi đội chuyên gia có danh tiếng nhất Sài Gòn, nghe nói Trần Phong Niên đã phải tiêu tốn rất nhiều tiền mới mời được hai chuyên gia từ nước ngoài về, thành lập tổ điều trị để thực hiện ca phẫu thuật này, có thể nhìn ra được mức độ yêu thương mà Trần Phong Niên dành cho cô con gái này.

May mắn là kết quả cũng khiến người ta rất vui mừng, ca giải phẫu vô cùng thành công, sau khi phẫu thuật xong Linh Nhỉ còn phải ở lại trong phòng vô.

trùng một tháng trời, tất cả các chỉ số cơ thế đều hồi phục rất tốt, hôm nay cô bé được chuyển sang phòng bệnh thường, chỉ cần ở lại bệnh viện quan sát thêm một đoạn thời gian nữa là có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường.

Sau khi từ trong thang máy đi ra ngoài, hai người gặp được y tá trưởng của khoa nhị, y tá trưởng đưa cho Tô Yến đơn thuốc và bảo cô ấy đi nộp viện phí và lấy thuốc luôn, vì vậy Trương Tiểu Du liền tới phòng bệnh một mình trước.

Phòng bệnh vô cùng cao cấp, sau khi đẩy cửa tiến vào trong thậm chí còn không ngửi thấy mùi nước khử trùng quen thuộc của bệnh viện nữa, trên giường bệnh Linh Nhi đang cúi đầu bày ra một đống đồ mô hình lắp ghép, còn người đứng ở cuối giường chính là Trần Phong Sinh một thân áo blouse trắng toát.

Trương Tiểu Du kinh ngạc đi tới: “Cầm thú, tại sao anh lại ở chỗ này?”

“Anh là bác sĩ, có nơi nào mà anh không thể tới, hơn nữa anh còn là chủ của con bé đấy!” Trần Phong Sinh lười biếng nghiêng người về phía cô.

Đúng thật, bố ruột của Linh Nhi là Trần Phong Niên, vậy thi theo quan hệ máu mủ mà nói, đúng là phải là phải gọi anh là chú, trước đây tất cả các thủ tục chuyển viện tới đây của cô bé cũng đều do một tay anh lo liệu Linh Nhi rõ ràng là ở cùng với Trần Phong Sinh vô cùng hòa thuận, gương mặt trắng ngần của cô bé nở một nụ cười tươi tắn và ngọt ngào gọi: “Chú nhỏ ơi, chú xem cháu làm có đúng không?”

“Đúng rồi!” Trần Phong Sinh cong môi cười.

Trương Tiểu Du thấy mô hình đã được ghép xong thì cũng không nhịn được lên tiếng khen ngợi: “Linh Nhi thật là thông minh!”

“Dì Cá nhỏ ơi, mẹ nói dì và chú nhỏ đã kết hôn rồi đúng không ạ?“ Linh Nhi nghiêng cái đầu, hết sức tỉnh nghịch hỏi cô.

“Ừ..” Trương Tiếu Du xấu hố gật đầu.

Linh Nhi nháy nháy mắt, cất giọng trẻ con mềm nhũn tiếp tục hỏi: “Trước kia cháu nghe cô giáo ở nhà trẻ nói, sau khi kết hôn là sẽ có em bé, vậy dì và chú nhỏ đã có em bé chưa?”

Lời của trẻ con không biết kiêng kị, lời của trẻ con không biết kiêng kị Mặc dù Trương Tiểu Du vẫn tự nói với mình như vậy, nhưng mà cô vẫn là bị câu hỏi này làm cho tâm hoảng ý loạn.