Trước kia cô dùng thuốc tránh thai khẩn cấp nên bị người làm bác sĩ là Trần Phong Sinh nghiêm khắc khiển trách, nói một năm không thể được dùng quá hai lần, thậm chỉ còn vứt thuốc của cô đi. Cho nên sau này có lân cô cùng Tô Yến đến thăm Linh Nhị, cô đã cố tình đến nhà thuốc một chuyến để mua cái này.
Đổ ra hai viên thuốc, đang chuẩn bị uống thi bên tai Trương Tiểu Du đột nhiên vang lên lời nói ban sáng của bà cụ.
“Cá nhỏ, lúc nào thì sinh cho bà một đứa cháu ngoại đây?”
Bàn tay của Trương Tiểu Du cứng lại bất động hồi lâu, cuối cùng thì cuộn lại và thả thuốc vào trong cái lọ màu trắng, vặn nắp lại. Sau đó cô ấy đứng dậy kéo ngăn kéo phía dưới của tủ đầu giường ra, bỏ lọ thuốc vào trong đó.
Đồ để trong ngăn này đều là mấy thứ đồ mà Trần Phong Sinh không cần dùng tới.
Cuối mùa thu ở miền Bắc, nhiệt độ buổi sáng và buối tối để rất lạnh, ban ngày có ánh mặt trời thì còn coï như có chút ấm áp, Trương Tiểu Du bọc chặt cổ áo khoác lông trên người lại, quay về phía máy quay và ngáp dài một cái.
Người ta đều nói phụ nữ trời sinh đã có niềm yêu thích đặc biệt dành cho châu báu, nhưng cô hình như lại miễn dịch với thứ đó.
Xế chiều hôm nay cô chỉ có một nhiệm vụ phỏng vấn, chính là làm một số tin tức về tiệm châu báu kia, có lẽ là do nội dung quá nhàm chán khiến cô thậm chí còn có chút buồn ngủ, cho đến khi kết thúc tắt máy quay đi, cô mới lần nữa khôi phục lại tỉnh thần tỉnh táo.
Cửa hàng trưởng bước tới với vẻ mặt tươi cười, rất biết làm việc mà nói: *Cô Du, khổ cực cho các cô rồi, cô có thể đi dạo ngầm đồ trong tiệm một chút, nếu như gặp được đồ mình thích thì chúng tôi có thể giảm giá hoặc tặng thêm một chút quả tặng!”
“Cảm ơn!” Trương Tiểu Du đáp lại cho có lệ Cô vốn là không có ý định tiếp tục ở lại, nhưng nhìn thấy những đồng nghiệp khác cùng đi với mình cũng đã để đô nghề xuống và đang đi dạo xem đồ trong tiệm thì cô cũng chỉ có thể đi theo, tùy tiện đi dạo một chút.
Những viên châu báu sáng ngời lấp lánh trong các tủ kính rất kích thích mắt nhìn của con người, nhưng Trương Tiểu Du cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa, nhìn các đồng nghiệp đều đang mang dáng vẻ hãng hái bừng bừng, cô thì mệt mỏi dừng lại và khế dựa vào một bên tủ chờ đợi.
Cửa hàng trưởng lại lầm tưởng rắng cô thích đôi hoa tai nào đó đang bày trong tủ kính, nên rất nhiệt tình lấy ra và giới thiệu: “Cô Du, đây là một trong những mẫu hoa tai bán chạy nhất trong cửa tiệm của chúng tôi, tạo hình rất mới lạ, nhất là hiện đang rất được những người trẻ tuổi yêu thích!”
“Đúng là nhìn rất đẹp!” Trương Tiểu Du gật đầu một cái, nhưng trong lòng cũng không hề có ý định mua cái này.
“Cô Du, nếu như cô thích thì có thể đeo thử một chút” Cửa hàng trưởng tiếp tục nhiệt tình đề cử, Trương Tiểu Du đang muốn lắc đầu từ chối khéo và nói không cần thì một giọng nữ đột nhiên vang lên.
“Tôi muốn mua đôi hoa tai này!”
Giọng nói và ngữ điệu quen thuộc ấy khiến Trương Tiểu Du cảm thấy huyệt thái dương của mình như nảy lên một cái Quay đầu lại nhìn sang, quả nhiên là cảnh lần trước ở trung tâm thương mại lại được dàn dựng lại một lần nữa, Cố Yên mặc bộ đồ màu trắng với đi tới trước.
mặt cô với khí thế hung hăng, chỉ vào đôi hoa tai trong tủ kính và nói với vẻ cao ngạo và vô cùng ngang ngược.
Cửa hàng trưởng thấy thế thì vội vàng tươi cười và nói: “Thưa cô, nếu như.
cô cũng thích thì đôi hoa tai này vẫn còn trong kho, tôi có thể đi lấy thêm đôi khác cho côi”
“Không, tôi muốn đôi này!” Cố Yên lại kiên trì nhắc lại Lại là cái trò này.
Trương Tiểu Du nghiển chặt hai hàm răng, kiên trì nhẫn nhịn mà nói: “Cô ‘Yên, mọi việc phải có thứ tự, đến trước và đến sau chứ, tiệm châu báu này chắc là không có cổ phần của nhà họ Cố các người đâu nhỉ?”
‘Vậy thì đã làm sao, tôi vẫn cứ muốn lấy đôi hoa tai này đẩy!” Cố Yên kiêu ngạo hất cảm lên, nhìn về phía cửa hàng trưởng với vẻ hung hăng, phách lối mà tuyên bố: “Tôi trả gấp đôi giá tiền, bán cho tôi!”
Khóe miệng Trương Tiểu Du co quảp mấy cái: “Tôi cũng trả gấp đôi!”
“Vậy tôi trả giá gấp bai” Cố Yên trợn to đôi mắt ra giá.