Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1314




Quan trọng hơn đó là, ở đây lâu lâu lại nhìn thấy các nhân viên y tế mặc áo blouse trắng đĩ ngang qua, điều này khiến mọi người đều cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Trương Tiểu Du đỡ cánh tay của bà cụ rồi dìu bà vào vào trong căn phòng nhỏ được xây dựng theo phong cách châu Âu, cô nói ra ý nghĩ từ tận đáy lòng mình: “Bà ngoại à, thật ra bà có thể tới chỗ bọn cháu ở! Phòng làm việc có thể sửa sang lại thành một phòng ngủ, cháu cũng tiện chăm sóc bà hơn!”

Bà cụ mỉm cười rồi lắc đầu đùa cô: “Thế giới riêng tư của hai người các cháu, bà không tới làm phiền đâu!”

“Bàä Bà cụ cười híp mắt rồi vỗ nhẹ lên tay cô, bà nói với giọng đầy âu yếm: “Ở đây cũng rất tốt mà, có rất nhiều người cũng cùng độ tuổi với bà, khi rảnh rồi có.

thể nói chuyện với nhau, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn! Nếu các cháu có thời gian thì hãy tới đây thăm bà là được rồi!”

“Vâng ạt” Trương Tiểu Du gật đầu.

Người già thường không có quá nhiều đồ đạc, tổng cộng cũng chỉ có vài thứ, thực ra một va li cũng chưa để hết.

Trương Tiểu Du dọn đồ đạc cũng rất nhẹ nhàng, chỉ mười mấy phút sau là đã sâp xếp đâu vào đấy. Sau đó cô lại xếp từng món đồ dùng hàng ngày mà mình mua từ trước, đặt vào những nơi cần thì Bà cụ cầm cuốn album ảnh mà cô mang tới, bà cười rồi vẫy tay gọi cô: “Cá Nhỏ à, ra đây bà cho xem ảnh hồi nhỏ của Phong Sinh này!”

“Dạt” Trương Tiểu Du hào hứng đi tới “ Trương Tiểu Du xấu hổ cắn môi.

Vì để chăm sóc bà cụ, cô đã mang một chiếc ghế nhỏ đặt cạnh ghế sô pha, cô nhìn bà ngoại lật từng trang của cuốn album đặt trên đùi gối, cảm thấy vô cùng hứng thú. Bên trong thật sự có ảnh hồi nhỏ của Trần Phong Sinh, ngay cả ảnh khi còn là trẻ sơ sinh cũng có.

Trương Tiểu Du chỉ vào hình đứa bé con đang năm trong tã lót, cô kinh ngạc hỏi bà: “Đây chính là Cầm Thú sao ạ?”

“Đúng vậy”

“Ôi trời ơi, trông giống như một cô bé ấy!”

“Ha haf” Bà cụ cười rộ lên đắc ý, bà kế cho cô nghe: “Chứ còn gì nữa, bà cũng suýt chút nữa thì tưởng là y tá đã bế nhầm rồi ấy! Có điều hồi nhỏ Phong Sinh lúc nào cũng bị cô bác hàng xóm hiểu nhầm là bé gái. Có những lúc đi tè, rất nhiều hàng xóm tưởng nhầm, còn cho thẳng bé ngồi xổm cơ. Sau đó bà tức lầm, bắt mẹ nó phải cạo trọc đầu cho nó, mãi tới khi lên lớp mẫu giáo thì mới bắt đầu để tóc dài “Ha ha, anh ấy còn có chuyên mắc cười như thế này nữa sao ạt” Trương Tiểu Du cười tới mức đâu ngửa cả ra đằng sau Anh bị hiểu lầm như vậy, thực ra cũng là vì đường nét trên khuôn mặt quá đẹp. Nhìn từng trang ảnh lớn dân lên của Trân Phong Sinh hồi nhỏ, Trương Tiểu Du có cảm giác như đang tham gia vào quá trình trưởng thành của anh chỉ trong vài phút đồng hồ ngần ngủi.

Cô giống như một bạn nhỏ đang hai tay chống cấm, chăm chú lng nghe bà cụ nói: “Đây là ảnh khi thăng bé lên mẫu giáo”: “Đây là ảnh khi nó lên lớp một”

“Ảnh này là đã lên cấp hai rồi đấy”… Lật giờ từng bức ảnh, khuôn mặt bà tràn ngập ý cười.

Khi lật đến trang ảnh hồi cấp ba của anh, Trương Tiếu Du ngắm nhìn chàng thiếu niên mặc đồng phục học sinh, lúc này dáng người đã vô cùng cao lớn, khuôn mặt đẹp trai anh tuấn mê người. Hơn nữa trong tấm ảnh đó hình như”

không chỉ có một minh anh, khi cô đang định nhìn kỹ hơn thì cuốn album đột ngột gấp lại “Bà à, sao thế ạ?“ Cô khó hiểu ngẩng đầu.

Bà cụ khẽ chau mày, vẻ mặt dường như hơi phiền muộn, bà đặt lại cuốn album vào trong ngăn kéo tủ bên cạnh, sau đó lắc đầu nói với cô bằng giọng âu yếm ngọt ngào: “Không có gì, tự dưng bà thấy hơi mệt. Cháu đi xem Phong Sinh, hỏi nó xem khi nào thì ăn cơm!”

“Thực ra Trương Tiểu Du vẫn muốn xem tiếp, hơn nữa cũng muốn được nhìn kỹ hơn tấm ảnh vừa rồi, chỉ là thấy bà cụ nói vậy nên cô cũng không nói thêm gì, bèn mỉm cười rồi gật đầu đứng dậy đi tới phòng bếp.

Môi trường ở đây rất tót, không có cảm giác ngột ngạt như ở trong bệnh viện, ngược lại còn dễ chịu và thoải mái giống như ở nhà.