Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1292




Trương Tiểu Du sững sờ nhìn vào góc nghiêng của anh.

Phải nói rằng cách tiếp cận của anh là trực tiếp và hiệu quả nhất, nó có thể ngăn chặn ngay lập tức những người muốn lấy lại tiền của họ. Lúc này, nói chuyện với họ nhiều hơn cũng vô ích, tốt nhất là đưa tiền ra.

Chỉ là trong thời gian ngắn ngủ như vậy, anh đã sắp xếp mọi thứ.

Không chỉ giải cứu thành công cô khỏi nạn buôn bán nội tạng trên thị trường chợ đen, còn lấy được số tiền lớn như vậy!

Không đến nửa canh giờ, tất cả những người sắp chen chúc toàn bộ phòng khách đều biến mất.

Sau khi đóng cửa, sau khi đám người đó rời đi, bầu không khí yên tĩnh trở lại, cả dì và chú đều chưa kịp phản ứng, không ngờ chuyện tuyệt vọng với bọn họ lại được giải quyết như thế này, mây đen đang đè lên người ngôi nhà đột ngột biến mất!

Lại nhìn người đàn ông đẹp trai đột nhiên xuất hiện, ánh mắt không khỏi bằng hoàng khó tả, dì ngập ngừng hỏi: “Cá Nhỏ, đây là…”

“Anh ta… chuyện đó… em…”

Đôi mất của Trương Tiểu Du chợt lóe lên, chột dạ ấp úng.

‘Yết hầu của Trần Phong Sinh nhô ra, mười phần lịch sự mở miệng: “Cô nhỏ, dượng, xin chào! Con là Trần Phong Sinh, năm nay hai mươi chín tuổi chẩn, nghề nghiệp là bác sĩ ngoại khoa, xét theo phương diện pháp luật thì con và Tiểu Du là vợ chồng”

Muốn che miệng anh ấy cũng không kịp nữa, Trương Tiểu Du không còn vương vấn gì mà đỡ trán.

Cô ấy có thể biến mất tại chỗ không?

Điều đáng lo ngại nhất đã xảy ra, Chu Thị Linh đứng bên cạnh đã bắt đầu, mặt đầy vẻ: “Em rất giữ miệng, không có liên hệ gì với em đâu”

Người cô giật mình, vẻ mặt không tin nhìn cháu gái: “Tiểu Du?”

“Dạ..” Trương Tiếu Du cam chịu nhún vai.

c đã đến nước này, bị anh ấy khai ra hết rồi, dù bây giờ cô ấy có ngụy.

biện thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Người cô và chú nhìn nhau, sự kinh ngạc trong mắt nhau còn nhiều hơn vừa nãy gấp đôi, thậm chí người cô ngồi đó mà lung lay cả người, thật lâu mới tìm ra giọng mình, hỏi: “Hai người… kết hôn bao lâu rồi?”

“Ba tháng..” Trương Tiếu Du yếu ớt đáp lời.

“Cái gì, đã ba tháng?” Người cô “xộc” một tiếng từ ghế salon đứng lên, mắt trừng đến mức sắp đánh rơi con ngươi ra ngoài, vừa nổi giận vừa kích động nói “Đứa nhỏ này, cháu nói một chút xem, chuyện lớn như vậy, sao một tiếng cũng không nói với chúng ta hả? Cô cái gì cũng không biết, còn sắp đặt cho cháu đi coi mắt, cháu cũng vẫn không nói, đây là chuyện gì đây!”

Trương Tiểu Du không còn cách nào hơn đành phải nhảm mắt cười nói: ‘Không phải bây giờ có trào lưu cưới bí mật sao, cháu cũng muốn đuối theo trào lưu..”

“Cháu…”

Người cô tức giận chỉ ngón tay vào cô ấy.

Đứng dậy đi mấy vòng quanh bàn cà phê xong, người cô mới bình tĩnh được tâm tình mà ngồi xuống lần nữa, nhìn về phía Trần Phong Sinh ngồi cạnh Trương Tiểu Du, thăm dò gọi một tiếng: “Cậu Trần?”

“Cô nhỏ, cô cứ gọi con là Phong Sinh được rồi, người nhà đều gọi con như.

thế cả” Khóe miệng Trần Phong Sinh cong lên.

Người đàn ông có khuôn mặt xuất chúng, mĩ mất anh tuấn ngồi trên ghế salon nhà mình, đón ánh mặt trời ngoài cửa sổ, mỉm chỉ cười với bạn như thế, ánh mắt và thái độ khiêm tốn lễ độ vậy, tóm lại khiến cho người khác cảm giác.

cảnh đẹp ý vui, tâm tình rất tốt.

“Rất tốt, Phong Sinh” Trên mặt người cô cũng nở nụ cười: “Con mới nói con là bác sĩ sao?”