Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1289




Trần Phong Sinh trực tiếp ném nốt điếu thuốc đang hút dở trên tay xuống đất, dùng giày da dẫm lên, sải bước tới trước mặt cô ấy, dùng ngón tay vừa kẹp điếu thuốc nâng cấm cô lên, lớn tiếng nói: “Trương Tiểu Du, em nghe rõ cho.

anh, anh là chồng của em!”

Trong lòng Trương Tiểu Du sửng sốt Mặc dù anh ấy hay gọi cô ấy là bà Trần. cũng thường đòi hỏi về chuyện của vợ chồng nhưng chưa bao giờ anh ấy nói với cô ấy rằng anh ấy là chồng của cô ấy một cách trịnh trọng như vậy.

“Em lặp lại một lần cho anhf” Trần Phong Sinh liếc mắt một cái “,# Trương Tiểu Du mím môi không nói lời nào.

Trần Phong Sinh tiếp tục tăng lực đạo trên tay, uy hiếp nói: “Nói mau!”

Anh chàng này, thật sự là không khách khí.

Trương Tiểu Du cảm thấy cảm của mình sắp bị anh ấy bóp đến trật ra, trong lòng cô ấy cười khổ, không còn cách nào khác đành phải ngoan ngoãn nói “Anh là chồng của em!”

‘Sau khi nghe được những lời Trương Tiểu Du nói, anh ấy mới hài lòng thả tay ra, trịch thượng nhìn cô ấy: “Cá Nhỏ, lần này anh sẽ bỏ qua cho em. Nhưng em hãy nhớ, nếu sau này em có dám lén bán thận mua nội tạng thì anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Bây giờ tất cả của em đều là của anh, nếu không được anh cho phép thì em không được tùy tiện làm bất cứ điều gì. Anh sẽ trông chừng em!”

Mặc dù khóe miệng anh cong lên khi nói nhưng giọng điệu lại không hề mang theo ý cười nào.

Trương Tiểu Du gật đầu trong tiềm thức, người co lại như một chú đà điếu.

Cô ấy đứng dậy muốn rời đi nhưng chân có chút yếu, vừa rồi lúc cô ấy mặc quần áo tác dụng của thuốc mê chưa phát tác, bây giờ xem ra thuốc mê bất đầu có tác dụng rồi, Trần Phong Sinh nghiêng người ôm lấy cô ẩy một lần nữa trong vòng tay.

‘Sau khi ra khỏi cửa sau của bệnh viện, Trương Tiếu Du phát hiện có rất nhiều binh lính xuất hiện ở đây.

Có rất nhiều xe địa hình có giấy phép quân sự đậu bên đường, trông đặc biệt uy nghiêm, nhiều người đi đường đứng lại nhìn xem nhưng không ai dám bước lên, tất cả đều đứng từ xa bàn tán.

Nhân viên trong bệnh viện đều bị binh lính khống chế áp giải lên xe.

Trương Tiểu Du để ý tới một sĩ quan trong số đó. Anh ta dường như khoảng ba mươi hai ba mươi ba tuối. Anh ta đang đi đôi ủng quân đội và phục quân huấn luyện ngụy trang. Cơ thể của anh ta đặc biệt vạm vỡ, cô ấy có thể cảm nhận được điều đó ngay cả khi các đường nét và cơ xương sau khi tập luyện nghiêm ngặt đặc biệt tràn đầy năng lượng.

Chỉ là trên khuôn mặt không có bất cứ biểu hiện gì, không cười nói tùy tiện, ánh mắt đặc biệt sắc bén.

Người đàn ông đó bước thẳng về phía hai người họ, sau đó Trương Tiểu Du nghe thấy bên tai Trần Phong Sinh giới thiệu: “Đây là anh cả của anh, Trần Văn Sáng!”

Cô sửng sốt, chẳng trách cô cảm thấy giữa hai hàng lông mày có chút giống nhau.

Lần trước anh mang cô đến nhà họ Trần, nhìn thấy bố và anh hai của anh.

Còn người anh cả này lúc đó vội vã phải trở về quân đội, không ngờ hôm nay lại có thế gặp anh ta trong tình huống này.

So ra, Trần Văn Sáng so với hai người em trai thì cứng rắn hơn một chút nhưng cũng trưởng thành hơn, đồng thời cũng rất nghiêm túc, nhất là lúc này.

khi anh ta im lặng khiến cô ấy không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Ý thức được tư thế của hai người lúc này, Trương Tiểu Du lập tức giấy dụa muốn xuống dưới, nhưng mà tay của Trần Phong Sinh ôm cô ấy thật chặt không thả cô ấy xuống, khiến cô ấy xấu hổ đến đỏ bừng mặt.

Nhìn thấy biểu hiện của cô ấy, Trần Văn Sáng cũng đã nghe nói em út của mình đã bí mật kết hôn, nhẹ giọng nói: “Em gọi chú hai như vậy thì tự đương, nhiên phải gọi anh là anh cả”

“Anh cả..” Trương Tiểu Du nuốt nước bọt kêu.