Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1287




Đột nhiên cánh cửa mở ra, một nam bác sĩ mặc chiếc áo blue trắng bước ra, nhưng cô ấy nhìn lại không thấy giống bộ dáng của một bác sĩ, anh ta đeo khẩu trang chỉ vào cô ấy với tờ phiếu trên tay và nói: “Tiếp theo”

“Bây giờ sao?” Trương Tiểu Du do dự đứng lên “Phải, thay quần áo sau đó lập tức phẫu thuật ngay!” Bác sĩ vội vàng nói.

Trương Tiểu Du cần chặt răng nói: “Biết rồi!”

Sau khi hít thở một hơi, cô ấy bước về phía phòng thay đồ, có lẽ cô ấy đang hồi hộp và lo lắng chuyện tiếp theo nên cô ấy cảm thấy cứng ngắc từ bắp chân đến đầu ngón chân.

Điện thoại trong túi cô ấy đột nhiên rung lên, hô hấp của Trương Tiểu Du bất giác run lên.

Cô ấy cản môi nhìn hai chữ “Câm Thứ” trên màn hình điện thoại ‘Sau hai giây đấu tranh, cuối cùng cô ấy cúp máy không trả li.

‘Thực ra là nỗi sợ hãi khi nhận điện thoại của anh ấy vào đêm hôm trước vẫn còn, Trương Tiểu Du sợ rắng sẽ mở miệng xin tiền. Cuộc hôn nhân của họ được xây dựng trên riền tảng nào? Cô ấy hiểu rõ nhất rằng một cuộc hôn nhân thỏa thuận là đôi bên đều có lợi. Cô ấy cũng có lòng tự trọng của riêng mình và không muốn dinh dáng đến tiền bạc.

Vị bác sĩ nam đứng ở cửa đợi đã lâu thấy sốt ruột, cô ấy vội vàng cất điện thoại vào túi rồi bước tới Năm trên chiếc bàn mổ đơn giản, ánh đèn chiếu thẳng xuống, lông mí Trương Tiểu Du run lên, rụt rè nói: “Bác sĩ, có thể không mổ nữa được không?”

“Đương nhiên là không thế! Cô đã ký hợp đồng rồi. Ca phẫu thuật sẽ bắt đâu ngay lập tức. Cô làm xong sớm có thể nhận tiền sớm hơn! Cô gái, cô không cần lo lảng, không cần thận vẫn có thể sống tốt!” Sợ cô ấy đổi ý nên nam bác sĩ nhanh chóng đeo găng tay vào, nói với y tá rằng: “Vẫn còn người đang chờ, nhanh gây mê cho cô ất Trương Tiểu Du vừa muốn mở miệng nói thì cảm thấy thắt lưng đau nhói.

Mũi kim xuyên qua da, chất lỏng lạnh lẽo tiến vào cơ thế, cô ấy cam chịu nhầm mắt lại.

“Bùm.”

Khi thuốc mê được truyền vào cơ thể cô ấy một nửa thì có một tiếng động lớn Cánh cửa phòng mổ bị đạp tung từ bên ngoài khiến bác sĩ và y tá bên cạnh bằng hoàng, hoảng sợ.

Xét cho cùng, đây chỉ là một loại giao dịch chợ đen, về cơ bản, ngoại trừ những người mua thận thì những người còn lại đều là người của chính họ.

Trương Tiểu Du nghe thấy tiếng động cũng ghé mắt nhìn sang, thấy một người đang xông thẳng từ ngoài vào, trên người mặc một bộ quần áo thường ngày màu xám than, tỷ lệ cơ thể tam giác hoàng kim, vai rộng, chân dài, nét mặt sắc sảo, giữa lông mày và mắt có hơi thở đầy sát khí.

Nhìn thấy rõ ràng đôi mắt hoa đào quyến rũ, cô ấy kinh ngạc lấm bấm: “Cầm Thú”

“Câm miệng cho anh!” Trần Phong Sinh tức giận hét lên.

Nam bác sĩ định thần lại, lập tức tiến lên lớn tiếng cảnh cáo: “Anh là ai? Anh định làm gì? Sao anh lại vào đây, anh có biết đây là phòng mổ không? Mau cút ra ngoài, chúng tôi còn có một ca phẫu thuật cần tiến hành bây giờ!”

“Anh thử tiến hành ca mổ này xem!” Sắc mặt Trần Phong Sinh chìm xuống, lạnh giọng nói Nam bác sĩ bị giọng điều đảng đảng sát khí của anh ấy làm cho chùn bước, vô thức lùi lại, ánh mắt kia thật giống như nếu mình cắt một bên thận của cô gái kia thì anh ta sẽ cắt hai quả thận của mình vậy.

Nhất thời không khí trong phòng phẫu thuật trở nên căng thẳng.

-Trần Phong Sinh cúi người bế cô ấy lên khỏi bàn mổ, nói: “Đi theo anh!”

Nam bác sĩ và ý tá vốn đĩ muốn bước tới ngắn cản họ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như dao gãm của anh ấy thì họ sợ hãi nhìn nhau không dám bước tiếp, Sau khi sải bước ra khỏi phòng mổ, Trần Phong Sinh thấy cô ấy đang mặc.

một chiếc áo phẫu thuật mỏng, hai chân co quảp ở bên ngoài, anh đá văng một phòng trống không bên cạnh thả cô ấy vào đó và ném cho cô ấy một bộ quần áo: “Mặc quần áo vào!”

Trương Tiểu Du cần môi, kinh ngạc nhìn anh ấy.