Trương Tiểu Du mím chặt môi, trong bóng tối thấp giọng nói: “Chúng ta tự mình nghĩ biện pháp giải quyết thôi!”
Sáng sớm hôm sau, Trương Tiểu Du vừa mới chợp mắt được một lúc đã bị tiếng ồn đánh thức rồi.
Người em họ năm bên cạnh cũng giống vậy, ánh mắt bất thần, vội vàng mặc quần áo rồi hai người chạy ra khỏi phòng gối hôm qua vừa dọn dẹp phòng khách xong ,giờ lại thành một mớ hỗn độn, cửa lớn mở ra, mấy người nam nữ: vẻ trung niên vừa mảng chửi vừa rời đi, còn có người đứng ở cửa hét to giương nấm đấm: “Anh Chu, chúng tôi không cần tiền lãi, trả lại tiền gốc cho chúng tôi là được! Nếu không đưa tiền trở lại, tôi thực sự sẽ cho anh ăn đủ đẩy!”
“Bố, bố không sao chứ?”
Chu Thị Linh khập khiễng chạy tới, tức giận dậm thẳng chân không bị thương: “Thật sự còn có luật pháp nữa hay không vậy, cũng không phải tiền chúng ta lấy, nếu bọn họ lại đến thì báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát có ích lợi gì, đây là tranh chấp dân sự, cảnh sát tới cũng chỉ là khuyên bảo, làm sao có thể quản được!” Cô út bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy nhặt tấm thảm trên mặt đất lên, lại läc đầu: “Thôi bỏ đi, không cần dọn đẹp đâu, buổi tối bọn họ sẽ còn đến gây náo loạn!”
Trương Tiểu Du nấu mì cho bữa sáng, ngoại trừ cô ấy và em họ miễn cưỡng ăn một chứt ra, thì cô dượng đều không còn tâm trí nào để ăn cả, liền buông đũa xuống Trước đây thì nhà ở góc khuất cảm thấy ấm áp, nhưng giờ chuyện này ồn ào như vậy, bọn họ đã không thể đi làm lại rồi, chỉ có thể trốn ở nhà, ngay cả cửa cũng không dám ra, cách cửa chống trộm cũng có thể nghe được tiếng nghị luận của hàng xóm trong hành lang.
Trương Tiểu Du sau khi ăn sáng xong vẫn chưa được nghỉ ngơi, điện thoại di động thì sắp hết pin.
Cô ấy gọi cho tống biên tập nhắc tới khó khăn trong nhà, dù gì cũng ứng trước được tiền lương ba tháng, lại còn gọi tìm tất cá bạn bè, thậm chí cả các bạn học đại học vẫn còn có thể liên lạc được cũng gọi để vay mượn, khó mà gom đủ ba tỷ rưỡi Nhưng cho dù như vậy, cũng chỉ là một ly nước giữa đại dương, huống chỉ nợ người ta như vậy thì cũng phải trả lại.
Điện thoại di động buông xuống không bao lâu, bỗng nhiên vang lên, trên màn hình hiển thị hai chữ “Cầm Thứ”, Trương Tiểu Du mơ hồ, trong nháy mát đầu ngón tay muốn chạm vào nứt trả lời màu xanh, nhưng chỉ cần nghĩ đến giọng người phụ nữ tối hôm qua, lại thu về.
Cân răng, cô ấy trực tiếp cúp máy, ngay sau đó lại có cuộc gọi tới, cô ấy lại cúp máy.
Trần Phong Sinh kỳ thật cũng không phải là người kiên nhẫn, giống như bây giờ, sau khi cô ấy đã liên tục cúp máy hai lần, thì sẽ không có lần thứ ba đâu.
Trương Tiểu Du đi vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, lúc đi ra, nghe được tiếng động lạ truyền đến, ngẩng đầu lên thì vừa nhìn thấy em họ đang bám vào tường khập khiễng đi vào.
“Linh, em làm gì vậy?” Cô ấy không thể không hỏi.
“Em có làm gì đâu!” Nét mặt Chu Thị Linh rất không tự nhiên, lúng túng liền đi vào phòng ngủ.
Trương Tiểu Du nghỉ hoặc, cảm thấy hành vi của em họ rất bất thường, lau tay rồi đi theo phía sau, khi cửa bị đẩy vào,em họ nhanh chóng đem hai tay bỏ.
sau lưng, giống như đang giấu cái gì đó.
“Linh, trong tay em có cái gì đấy?” Cô nhíu mày hỏi, thấy em họ không lên tiếng, ánh mắt chột dạ lóe ra, cô không khỏi đi lên: “Cho chị xem!”
Từ trong lòng bàn tay em họ, Trương Tiểu Du cướp được thứ gì đó.
“Thứ đó không phải cái gì khác, chỉ là một mảnh dán quảng cáo nhỏ thường được thấy ở khắp các con đường hay bức tường nào đó, khi cô mở ra nhìn rố văn bản trên đó, nhất thời mở to mắt, giá cao có như cầu mua ngưồn thận khỏe mạnh?
Trương Tiểu Du thấp giọng nói: “Bán thận sao?”
“Chị, chị nhỏ giọng một chút, đừng để bố mẹ nghe thấy!” Chu Thị Linh vội vàng đóng cửa lại “Linh, em đang định làm gì vậy? Em xé cái tờ quảng cáo nhỏ này để làm gì hắt” Trương Tiểu Du cầm tờ quảng cáo chất vấn.