Trương Tiểu Du âm thâm cong môi Những xiên que cay nhanh chóng được mang lên, được xếp gọn gang trong đĩa và dọn ra, cô nhìn thấy tỏi trong chiếc cốc nhựa bên cạnh, không nhịn được hỏi: “Cầm Thú, anh có muốn ăn tỏi hay không? Em sẽ giúp anh bóc tép tỏi ra nhé. Có tép tỏi ăm xiên nướng sẽ thơm ngon hơn!”
Trương Tiểu Du cấn thận bóc vỏ tỏi, đưa nó cho anh.
“Em không sợ có mùi sao?” Trần Phong Sinh nhìn cô bãng đôi mắt đào hoa.
“Cái gì?” Trương Tiểu Du tỏ vẻ khó hiểu Trần Phong Sinh nhặt tép tỏi trước mặt, cầm trong tay, đôi môi mỏng lười biếng cong lên: “sau khi ăn xong, lát nữa hôn em sẽ có khẩu vị hơn”
Trương Tiểu Du lộ vẻ xấu hổ.
Trần Phong Sinh vẫn là dáng vẻ lười biếng, đây đúng là thời điểm thích hợp để nói: “Hừ, nếu em không thích, thì anh sẽ coi như là đương nhiên!”
Trương Tiểu Du thực sự không muốn nói chuyệ với anh thêm nữa.
Ngay khi tay anh định đưa tép tỏi lên môi cô, cô đã nhanh chóng đưa tay ra, giật lai sau đó ném vào chiếc cốc nhựa còn nguyên vẹn, cô xấu hổ cúi găm mặt xuống đất, tất cả những gì cô nghe thấy bên tai là tiếng cười thoải mái của anh Ăn xong và rời đi sau nửa giờ, đi tới chiếc xe màu đen dừng ở ngã tư đường, Trần Phong Sinh không có lên xe ngay, thay vào đó anh nói: “Cá Nhỏ, em ở đây đợi anh trước!”
*ỒI” Trương Tiểu Du gật đầu.
Trông thấy anh có đôi mắt hoa đào đang nhìn về phía đối diện, sải bước trên vỉa hè với môt tay đút trong túi quần, ngoại trừ các dãy nhà hàng đối diện, ở đây còn có của hàng tiện lợi 24h, cô nghĩ là anh đi mua thuốc lá, vì vậy cô không có nhiều để ý, cô mở của bước ngồi vào ghế phụ.
Khoảng năm phút đồng hồ sau, bóng dáng cao lớn của Trần Phong Sinh lai xuất hiện trước mắt cô một lần nữa Cửa ghế lái mở ra, mang theo chút mát mẻ của màn đêm, khi bàn tay mánh khảnh duỗi ra, có một hộp thuốc vuông vức trong lòng bản tay.
Trên hộp thuốc có ghi dòng chữ y tế “Bacillus Lichenformis vi khuẩn viêm nang”, được sử dụng để phòng ngừa và điều trị mất cân bảng hệ vi khuẩn đường ruột do vi khuẩn hoặc nấm gây ra trong viêm ruột cấp tính và mãn tính, tiêu chảy và các lý do khác.
Trần Phong Sinh vừa thắt dây an toàn vừa kéo môi nói: “Em mau uống cái này đi, hai viên một lần”
“Anh vừa mới đi hiệu thuốc sao?” Trương Tiểu Du kinh ngạc.
“Trần Phong Sinh liếc nhìn cô một cái: “Quán ven đường không đảm bảo vệ sinh, khó tiêu, sẽ tăng thêm gánh nặng cho đường tiêu hóa. Em cần tránh tiêu chảy sau khi trở vềt”“
Đêm nay thật sự là lần đầu tiên Trần Phong Sinh đi ăn ở một quán ăn ven đường. không phải vì anh cảm thấy mình bị mất di địa vị khi ăn ở đó, mà là anh ấy với tư cách là một bác sĩ, ở một mức đọ nào đó anh cũng có sự sạch sẽ của riêng mình, hơn nữa, anh cũng hiểu rõ hơn những lo lầng do vỉ khuẩn gây ra, nhưng vừa rồi khi ăn cô nhìn anh với đôi mắt sang ngời thì anh lại bị mềm lòng.
Trương Tiểu Du nhận lấy hộp thuốc từ anh, sững sờ một lúc.
Cô tưởng anh đi mua thuốc lá, nhưng không ngờ rằng, ©ó lẽ đây là lơi ích khi trở thành người một nhà với bác sĩ, trong lòng cô như cảm thấy bị một thứ mềm mại gì đó đâm trúng tim.
Trương Tiểu Du mở gói thuốc viên, lấy hai viên bỏ vào trong miệng uống cùng nước khoáng, khóe mắt liếc nhìn anh đang nổ máy, không biết có phải do đen hay không, nhìn gương mặt anh lúc này trông đẹp trai và quyến rũ hơn.
không chịu phẫu thuật. Trần, sao anh không tìm tới cô Quý kia, em nghĩ cô ấy tất sẵn lòng”
Không chỉ là rất hạnh phúc, dựa trên kinh nghiệm của hai lần này, cô Quý rát sẵn lòng và quan tâm tới anh ấy, sợ rằng chỉ cần anh ngoäc nhẹ nhón tay, ước.
chừng cô rất muốn giúp đỡ, tuyệt đói không bao giờ trở lại mà không giao dịch.
‘Và kể từ khi cô đến nhà họ Trần sau đó, cô bất ngờ có gấp gỡ một ngời khác trông giống anh ấy, và cũng phải thừa nhận rằng, thực tế từ gia cảnh hay điều kiện bên ngoài, cô Quý và anh phù hợp hơn, nói như vậy cũng hợp lý cô quý với anh ấy trông phù hợp hơn.
Trần Phong Sinh nhiu mày châm điếu thuốc trong miệng, nghe cô nói như vậy, nghiêng ánh mắt đào hoa về phía cô: “Em thật sự muốn biêt nguyên nhân sao?”