Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1259




“À.” Trần Phong Sinh dựa vào ghế, vốn là không nói tường tận hết cho cô ấy nghe: “Nhưng ba năm trước anh cả đã từng đăng ký kết hôn rồi, trước tuần trăng mật thì chị dâu qua đời. Còn anh hai ấy à, anh ấy đã độc thân nhiều năm nay rồi. Trước giờ không thấy anh ấy yêu đương gì cũng chưa từng gặp người con gái nào bên cạnh anh ấy cả. Anh ấy kinh doanh, sau đó cuộc hôn nhân kinh doanh cũng là điều tất yếu”

Trương Tiểu Du gật gật đầu.

Chăng trách hôm nay ông Trần chỉ sắp xếp cho con trai út gặp mặt, vốn đĩ cô còn biết anh vẫn còn hai anh trai làm sao anh có thể vội vàng cho chuyện của anh trước.

Nghĩ đến hai anh trai của Phong Sinh,cô nhẫn nhịn, nhưng cũng không nhịn nổi tò mò hỏi: “Anh cả thì coi như không tính, mặc dù là anh cả nhưng dù sao anh ấy cũng đã từng cưới vợ rồi nhưng còn anh hai anh ấy không phải đồng tính đó chứ?”

“Cái này em có thế gặp trực tiếp anh ấy hỏi cho rõZ Trần Phong Sinh độtt nhiên nham hiểm cười lớn.

Trương Tiểu Du trợn mắt, đầu cô hơi tê dại. Cái vấn đề này nếu nói ra mà bị đánh thì chẳng có ai giúp. Cô làm sao có thế trực tiếp chạy đi hỏi người ta được.

Chỉ là, rất nhanh cô cảm thấy có gì đó không đúng. gặp Trần Phong Sinh khóe môi có chút ngập ngừng, vừa tầm thấy anh đang nhìn về phía sau mình.

Trương Tiểu Du lúc đó có linh cảm, cô quay đầu lại thì quả nhiên bắt gặp một gương mặt xanh lẹt của Trần Hoài Nam đứng ở đó.

Cô bị sạc nước miếng vì lương tâm tỉ mắt mà nói biện minh cho chính mìni phải là đồng tính nam gì đó đâu”

Ôi trời ơi, cô đang nói cá gì thế này!

y cần rứt,mà cô khóc không ra nước lừm, anh hai à, cái đó, ý của em không Trương Tiểu Du khẩn trương nghĩ ra ý nghĩ đập đầu vào tường, cô bất lực dập đầu xuống bàn: “Không, không, không, vừa rồi em, vừa rồi em chỉ là nói đùa chút thôi..”

Trần Hoài Nam là ông chủ của một tập đoàn lớn, biểu hiện trên mặt có chút đặc sắc nhưng rất nhanh anh lấy lại vẻ mặt bình thường, đẩy mắt kính nói: “Bố gọi hai đưa lên trên”

Bỏ đôi đũa xuống bàn,Trương Tiểu Du ngoan như chú cún con đi theo sau Trần Phong Sinh lên gác.

Dùng ngón chân để đoán cũng đoán được ra Ông Trần tìm gặp bọn họ chắc.

cahwns có chuyện chẳng lành rồi.nhất định là đối chất bọn họ về vấn đề hôn nhân và.

Càng ngày càng gần đến phoàng sách Trương Tiểu Du lại bắt đầu oán trách: “Cầm Thú, hay là anh tự vào đi, em đợi anh ở ngoài cửa”

“Em không nghe anh hai nói sao, bố gọi chúng ta chứ không phải mình anh”

Trần Phong Sinh hung hồn đáp lại “Được thôi.

Trương Tiểu Du chỉ gật đầu.

Từ lúc cô bước xuống xe, cô đã quyết định rồi hôm nay cô sẽ xả thân vì nghĩa rồi Trần Phong Sinh nhìn cô có vẻ lo sợ bất an thì nhéch môi cười, nhắc nhở cô: “Này Cá Nhỏ, lát nữa vào trong nhớ phải thông minh lên chút nhé”

Trương Tiểu Du vùng khỏi tay anh, nét mặt kiên quyết.

Không rõ ý nghĩa câu nói này của anh là gì, Trần Phong Sinh đã đưa tay đẩy cửa phòng sách rồi, cô ngay lúc đó.

Trần Bá Vân ngồi ở chỗ cái bản to của phòng sách, gần chỗ cửa sổ trên móc quần áo vẫn treo bộ quần áo xanh đạm và chiếc mũ xanh trang phúc của quan đội.sau đó là kệ sách, trong kệ để nhiều loại sách.

“Cô Hiểu Du, mời cô ngồi”

“Haiz Trương Tiểu Du phản hồi trong tiềm thức nhấc chân đi về phía ghế ngồi, lúc chuẩn bị ngồi xuống thì bắt gặp ánh mắt sắc bén liếc qua mình, mà Trần Phong Sinh có vẻ như đã quen với việc này hai tay chắp sau lung đứng đó.dáng vẻ như đang đợi một bài giáo huấn cao cấp.

Quả nhiên,có một ông bố làm quân đội có khác, lấy con trai mình làm binh linh mà giáo huấn chỉ là như này rốt cục có được ngồi hay không đây.