Ghế sô pha ở bên cạnh lún xuống một mảng nhỏ, Trần Phong Sinh khoanh chân ngồi xuống, vừa đi từ bên ngoài trở về nên trên người còn mang theo.
không khí mát mẻ của màn đêm, phả vào mặt khiến người ta giật mình.
Đột nhiên nghĩ đến cuộc gọi trước đó, Trương Tiểu Du liền nuốt nước bọt và nhìn anh ấy: “À, Cầm Thú, anh vừa xuống dưới nhà…”
“Sao vậy? Giọng điệu của Trần Phong Sinh nhẹ nhàng, *..Không sao!” Thấy vậy, Trương Tiểu Du lắc đầu và không nói nhiều nữa, đoán rằng Ngô Huỳnh Đông thấy mình không đếm xỉa gì đến chắc đã đi rồi, chỉ là chỉ vào cảm anh ra hiệu: “Nước ép hoa quả cho anh đã ép xong rồi!”
Trên bàn nhỏ uống trà đặt một cốc nước cam đẹp mắt, đặc biệt có dinh dưỡng.
Trần Phong Sinh không duỗi tay ra lấy mà lười biếng ngả người về phía sau: “Em uống đi, anh đánh răng rồi”
“Trương Tiểu Du trừng mắt.
Chết tiệt, đánh răng xong rồi mà vừa nãy vẫn bảo cô ép nước ép hoa quả cho?
Trương Tiểu Du nghiễn răng ken két, không thể làm gì khác hơn là buồn bực bưng cốc lên và tự mình ừng ực uống một ngụm lớn.
Khi vừa uống đến một nửa, chiếc ốc trong tay đột nhiên bị người ta cướp đi, Trương Tiểu Du khó chịu, dựng thẳng mà nhìn anh: “Này, anh làm gì thể, em còn chưa uống hết mà!”
“Trở về phòng làm việc quan trọng hơn” Trần Phong Sinh đã đứng lên từ ghế sô pha.
Trương Tiểu Du tránh móng vuốt của anh, hai tay ôm ngực và trốn vào trong góc: “Tối qua không phải làm rất nhiều lần rồi sao, tại sao vẫn muốn làm chứi Trần Phong Sinh chậm rãi vặn lại: “Hôm qua em ăn cơm rồi, sao hôm nay vẫn ăn thế?”
Trương Tiểu Du bị anh chặn lại nghẹ họng một lúc, khóe miệng giật giật Có thể giống nhau sao!
Cuối cùng, không thể đấu lại được sức lực của anh ấy, Trương Tiểu Du vẫn là bị anh ấy vác vào trong phòng ngủ như vác bao tải, cô phát hiện anh ấy luôn có thói quen như vậy, mối lần đều thích vác cô vứt lên trên giường.
Nụ hôn ùn ùn kéo đến, cô ấy không tránh được.
Toàn bộ quần áo đã xộc xệch, Trương Tiểu Du bị anh ấy đè dưới thân thở hổn hến, thấy anh ấy lấy ra chiếc hộp vừa mua về từ siêu thị vào buổi tối, xé gói giấy bạc ra và cười bên tai cô ấy: “Bà Tân, lựa chọn không tồi!”
Cô ấy duối tay ra gạt gương mặt anh tuấn của anh ấy ra, đổi lấy là âm thanh đứt quãng.
Không có gì ngạc nhiên, Trương Tiểu Du lại bị anh ấy lăn qua lộn lại rất lâu, đến nửa đêm sau, dường như cô ấy thật sự mệt đến mức hụt hơi, anh ấy đại phát từ bi cuối cùng cũng buông tha cô ấy, ngay cả tắm cũng lười, trực tiếp ngủ gục luôn trên gối Ở trong mơ, cô ấy không biết có ai đã cầm khăn ướt ấm áp cẩn thận lau cho mình.
‘Sáng sớm ngày hôm sau, đánh thức Trương Tiểu Du không phải là đồng hồ.
báo thức mà là tiếng rung không ngừng của điện thoại, cô ấy xoay người, duối tay trong vô thức.
Tìm kiếm hồi lâu, đến cuối cùng không nhìn kỹ mà trực tiếp đặt bên tai để nghe: “Alo?”
‘Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh ngọt ngào gọi anh Phong Sinh, làm cho cô ấy nổi cả da gà Mở mắt ra mới phát hiện điện thoại trong tay cô ấy không có ốp mèo đinh đang mà là một thứ màu đen tràn đây nam tính.
Cơn bưồn ngủ của Trương Tiểu Du liền biến mất, cô ấy nhận ra rằng mình đã không cẩn thận trả lời nhầm điện thoại Thấy cô ấy đã lâu không trả lời, giọng nói nữ ngọt ngào trong đường dây vẫn không ngừng hét lên anh Phong Sinh anh Phong Sinh, tay run rấy, cô ấy chỉ có thể tạm thời tất điện thoại Tiếng nước trong phòng tâm lúc này dừng lại, sau đó cửa phòng tầm bị mở ra, Trần Phong Sinh quấn chiếc khăn tảm của cô ấy đi ra, tóc ngắn vẫn chưa lau không ngừng nhỏ nước xuống, đường cơ trên ngực anh ấy hơi nhấp nhô theo bước chân.
Trương Tiểu Du bị hình ảnh kia làm thất thần hai giây, sau khi có phản ứng thì gãi đầu và đưa ngại ngừng đưa điện thoại cho anh ấy: “Cầm Thú, thật ngại quái Em vừa ngủ mơ màng nên không cẩn thận đã nghe điện thoại của anh…”