Trương Tiểu Du bị anh ấy vác ngược trên vai, cho dù không bật đèn, nhưng ánh mắt lại vừa khéo rơi vào trên giá giày.
Trên đó có một đôi giày thế thao màu hồng rất khác với phong cách của cô, cô đột nhiên giật mình một cái, nghĩ ra một chuyện cực kỳ quan trọng, vội vàng vùng vẫy: “… Đợi đãi”
Trần Phong Sinh nghĩ rắng cô cảm thấy xấu hổ, nụ cười trên môi vừa xấu xa vừa tà mị Sau khi cửa chống trộm đóng lại, thì đem cô ấy đặt xuống, chỉ là đồng thời với đó, cả người cô ấy nhanh chóng bị anh ấy chặn lại trên mặt tấm cửa: “Chờ không được!
Trương Tiểu Du ra sức tránh né những nụ hôn rơi xuống khắp nơi cùng với bàn tay to lớn đang rục rịch của anh ấy, giọng nói càng thêm run rẩy vì hoảng sợ và căng thẳng: “Cầm Thú, anh nghe em nói trước đã, không được a..”
Trần Phong Sinh lúc này đâu chịu nghe những lời đó, thân thể toàn lực chờ thời cơ để hành động.
Anh ấy giữ căm của cô ấy để bịt miệng cô ấy lại, anh ấy từ trong ví tiền lần mò ra một cái bao, như anh ấy vừa nói, đã đợi không được khi vào trong phòng ngủ, muốn trực tiếp chỉnh đốn cô ấy ngay tại chỗ.
“Khụ khụ khụ khu…”
Có tiếng ho sặc đồn dập đột ngột vang lên.
Thân thế của Trần Phong Sinh cứng đờ, mà Trương Tiểu Du bị anh ấy đè lên giữa lồng ngực và tấm cửa đang giấy dụa nãy giờ cũng lập tức bình tĩnh trở lại, vẻ mặt như kiểu là không còn gì để lưu luyến, cuộc sống này thật vô nghĩa, chuyện đáng lo ngại nhất vẫn xảy ra rồi..
Cửa phòng ngủ mở toang, ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn hắt ra.
Cô em họ Chu Thị Linh vừa bước ra khỏi cửa đã trợn tròn mắt nhìn với vẻ mặt hoảng hốt đứng ngay tại chỗ, trên tay cô ấy đang căm một hộp mì ăn liền vẫn còn bốc khói, khóe miệng còn vài sợi mỉ cong queo ở trên đó.
Chu Thị Linh ban ngày tự mình lấy chìa khóa mở cửa, luôn ở trong phòng xem phim truyền hình, không biết được cũng không cảm thấy bên ngoài trời đã tối, trong phòng chỉ bật một cái đèn ngủ, cảm thấy đói bụng mới ăn được hai miếng mì ăn liền, mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa.
Cô ấy vẫn tò mò không biết Trương Tiểu Du vào bằng cách nào mà không có chìa khóa, không ngờ vừa mở cửa phòng ngủ lại nhìn thấy một màn nóng bỏng như vậy, mì ăn liền trong miệng đều muốn phun ra ngoài.
Có một sự im lặng kỳ lạ Máu sói sôi sùng sục của Trần Phong Sinh dần dân nguội lạnh, rút hai bàn tay to lớn ra khỏi người của Trương Tiểu Du, ngay cả cái bao đã bị răng xé toạc.
ra trong lòng bàn tay cũng bị anh ấy giấu đi, yếu ớt nắm chặt hai tay, xấu hố ho khan hai tiếng.
Đèn trong phòng khách được bật lên, Trương Tiểu Du nhanh chóng chỉnh đốn lại quần áo đang lộn xộn, mặt đỏ bừng gần như máy chảy: “Đây là em họ của em Chu Thị Linh…”
“Xin chào, tôi là Trần Phong Sinh” Trần Phong Sinh giật giật khóe môi, từ trong túi quần lấy ra danh thiếp của mình, thật ra là thuận tay đem cái bao trong lòng bàn tay đặt lại vào trong đó: “Đây là danh thiếp của tôi..”
Chu Thị Linh nuốt một ngụm mì ăn liền, nhỏ: “Ồ, anh là chuyên gia ngoại khoa tim!”
“Ừ” Trần Phong Sinh đáp lại với dáng vẻ tươi cười vì cảm thấy lúng túng chứ không phải do lễ độ, giả vờ cúi đâu liếc nhìn đông hồ: “Thời gian không còn sớm nữa, hai người nghỉ ngơi sớm đi, tôi về trước!”
“Cái đó….. có cần tôi ngủ trên sô pha, hai người ngủ ở trong phòng không?”
“Không cần” Biểu tình trên mặt của Trần Phong Sinh không để lộ ra kế hở nào, nhưng bước chân của anh ấy rõ ràng là đang nhanh hơn.
Khi lướt qua người nhau, Trương Tiểu Du nhìn thấy tai của anh ấy đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy anh ấy biết xấu hổ.
Cửa chống trộm đóng lại, chỉ còn lại có hai chị em bọn họ, Trương Tiểu Du thần sắc vô cùng khó khăn ngồi trên sô pha, không đợi hai giây, quả nhiên Chu Thị Linh lập tức đặt mì gói xuống, bất đầu tra hỏi: “Chị, em biết là chuyện Ngô Huỳnh Đông ngoại tình đối với chị gây ra đả kích quá lớn, chị vì anh ta mà đã bỏ ra nhiều như vậy, nhưng mà đối lại được chỉ là sự phản bội! Vết sẹo trong lòng chị nhất định rất lớn, em hiểu cảm giác của chị, nhưng chị cũng không thể vì thế mà tự nhiên trở nên cởi mở như vậy, bắt đầu chơi trò tình một đêm cùng với người khác, mặc dù bác sĩ này trông rất đẹp, nhưng chị cũng không thế…”