Cân khỏe miệng, ngón tay của Trương Tiểu Du vô lực xen vào vì tim đập loạn nhịp: “Vậy anh đi công tác đế làm gì..”
Dường như vừa mới nghĩ tới vấn đề này, Trần Phong Sinh nhíu mày lấy điện thoại di động từ trong túi ra, sau khi kết nối đường dây, giọng nói của anh vang lên rất lịch sự: “Trưởng khoa, tôi là Trần Phong Sinh, tôi có chuyện này muốn nói với anh, trong cuộc hội thảo ở Hà Nội lần này, buối chiều tôi có nhờ phó.
giám đốc Lưu tham gia thay. Gia đình tôi có chuyện đột ngột nên tôi phải trở lại bệnh viện ngay. Bây giờ tôi đã về tới Sài Gòn: Đầu dây bên kia dường như đang nói gì đó, Trần Phong Sinh giải thích: “Không phải, lần trước là bà ngoại tôi, đã phẫu thuật thành công, lần này là bà xã tôi?
Mặc dù đây không phải là lân đầu tiên anh ấy giới thiệu cô ấy như vậy. Có y tá đã gọi cô ấy như vậy sau khi tỉnh lại sau ca phẫu thuật của bà nội, nhưng đây là lần đầu tiên Trương Tiểu Du nghe anh ấy nói trực tiếp trước mặt cô ấy khiến trong lòng cô ấy có cảm giác hơi lạ Đôi mất đào hoa của Trần Phong Sinh nhìn Trương Tiểu Du khiến cô ấy ngượng ngùng rũ mắt xuống, nghe anh ấy nói qua điện thoại: “Ừm, cũng đã lâu rồi.. được, có dịp tôi sẽ dẫn cô ấy tới giới thiệu với anh”
Cúp điện thoại xong, Trần Phong Sinh liếc đôi mát đào hoa, trêu ghẹo cô ấy: “Sao em lại đỏ mặt như vậy?”
“Ai nói vậy?” Trương Tiểu Du phủ nhận.
“Mặt đỏ như mông khi rồi kìa” Hai mắt Trần Phong Sinh híp lại “Mặt anh mới giống mông khỉ” Trương Tiểu Du gắt gao vặn lại, đưa tay sờ lên mặt nhưng bị nhiệt độ nóng bỏng trên đó làm cho giật mình, xấu hổ đến mức cúi gẫm mặt không dám nhìn anh ẩy.
May mà cửa phòng bệnh có tiếng gõ cửa, người giao đô ăn bước vào đã xua tan phần nào cảm giác ngượng ngùng của cô ấy.
Bữa ăn này do Tiần Phong Sinh gọi tới, trên đó còn có logo của một nhà hàng lớn. Bữa ấn rất nhẹ nhàng nhưng lại bố dưỡng phục vụ đủ cho hai người, chiếc bàn nhỏ cuối giường đã được dọn sẵn cả hai đối mặt nhau với nhau dùng bữa.
Trương Tiều Du vẫn còn phải truyền nước, trong mu bàn tay có kim châm, ngoại trừ tiếng nước dịch nhỏ giọt chì còn tiếng đũa va chạm vào nhau, Trên cửa sổ bên cạnh là bóng hai người được phản chiếu, màu trắng lạnh lẽo xung quanh họ dường như ấm áp hơn vào lúc này, trong một khoảnh khắc.
cô ấy cảm thấy mình không còn cô đơn.
“Trái tim đập rộn ràng vì kích động, Sau bữa ăn, Trương Tiểu Du nhìn nửa túi thuốc lỏng còn sót lại trước mặt mình, cô ấy vẫn chưa rời khỏi giường bệnh từ khi tỉnh lại, vừa ăn cơm và uống canh xong cô ấy đột nhiên cảm thấy buồn đi vệ sinh.
Tần Phong Sinh sau khi đi vứt rác Ngay khi cô ấy vừa muốn giơ tay lên tỉ đã trở lại, hỏi: “Em làm sao vậy?”
Trương Tiểu Du lúng túng gãi gãi đầu: “khụ khu, em muốn đi giải quyết nhu cầu của thân thể”
Nói xong, tay cô vừa chạm vào dây truyền dịch thì hai mắt bị một bóng đen che khuất, cả người bị Trần Phong Sinh bế lên từ trên giường bệnh hướng phía nhà tầm đi tới Trương Tiểu Du biết ý định của anh ấy, hoảng sợ nói: “Em có thể tự mình làm được”
Cô ấy không bị gấy tay gấy chân, chỉ là đang bị sốt nên cơ thế hơi yếu nhưng cô ấy văn có thể tự mình giải quyết được vấn đề này.
Trần Phong Sinh coi như không nghe thấy tiếng phản kháng của Trương Tiểu Du mà đi thẳng về phía phòng tảm, anh dùng chân đấy cửa ra, nhẹ nhàng đặt cô lên bồn cầu sau đó cúi người vươn hai bàn tay to lớn về phía cô.
Trương Tiểu Du đột nhiên hoảng sợ, dùng tay nắm chặt quần, lắc đầu như.
Giã tỏi: “Không cần như vậy, em tự cởi ra được..anh..anh đi ra ngoài đi Trần Phong Sinh nhìn thấy trong mắt cô ấy có một trận động đất nhỏ liền không chêu trọc cô ấy nữa, kịp thời nói: “Được, nào xong thì gọi cho anh”, sau đó chậm rãi xoay người ra ngoài, đóng cửa nhà tắm lại Đây có thể là lần đi vệ sinh ly kỳ nhất của Trương Tiểu Du, không cần cô ấy lên tiếng, Trần Phong Sinh đã đấy cửa từ bên ngoài vào ngay khi nghe thấy tiếng bồn cầu xả nước, cô ấy năm chặt lấy thất lưng của mình.
Một bộ dáng như trước, cô ấy được Trần Phong Sinh bế trở lại giường bệnh.