“Vâng?“ Trương Tiểu Du cau mày nhận lấy.
Đó là một tấm thiệp màu hồng được thiết kế rất lãng mạn, bên trên còn có logo nhỏ ïn hình áo cưới Thiệp mời đám cưới?
Lương Vũ Như cười sâu hơn, giọng nói của chứa đây sự ngọt ngào và hạnh phúc “Vào cuối tháng này Huỳnh Đông cùng tôi sẽ cùng nhau kết hôn. Tôi không ngờ hôm nay lại xảy ra tai nạn như vậy, may mà anh ấy không bị thương quá năng, nếu không thì cô dâu như tôi thực sự không biết phải làm thế nào. Tóm lại, tôi hy vọng cô có thể đến đế chứng kiến khoảnh khác hạnh phúc của chúng tôi!”
Trương Tiểu Du mở thiệp mời, đúng như dự đoán, đó là lời mời cô đến dự đám cưới. Cô không nói bất kì một lời gì mà chỉ cất tấm thiệp vào trong túi rồi quay người đi Bình minh và hoàng hôn luôn đem đến một cảnh tượng rung động lòng người.
Mặt trời lại lăn, trên trời để lại vài áng mây hồng. Sau khi bước ra khỏi thang máy, Trương Tiểu Du cúi đầu ôm túi xách về nhà. Xoay chìa khóa, mở cửa an ninh, cô vô thức lặp lại hành động của hai ngày gần đây, đôi mắt liếc nhìn về phía phòng bếp.
Chỉ là nơi đó không còn bất kì chuyến động bóng dáng nào ở bên trong. Sau khi rời bệnh viện vào đêm đó, họ đã không gặp nhau gần một tuần, Trương Tiểu Du chưa bao giờ gọi cho cô ấy, chứ đừng nói đến việc sang nhà cô ấy.
Nghĩ tồi cô mang đồ đi tâm rửa nghỉ ngơi sớm. Sáng sớm ngày hôm sau Trương Tiểu Du bắt tàu điện ngầm đi đến bệnh viện tư nhân.
Nhìn hai ông cháu lúc đã được xuất viện khiến tâm tình cô trở nên vui vẻ lạ thường. Hôm nay Trương Tiểu Du đặc biệt xin nghỉ, bà nội nay tuổi đã lớn, đi lại không thuận tiện, cô muốn dành cả ngày hôm nay đê có thể giúp bà tiến hành thủ tục xuất viện.
Từ lúc bước vào khoa phẫu thuật tim, Trương Tiếu Du liền cảm thấy bồn chồn. Cô khẩn trương nín thở hồi lâu, cho đến khi đi ra khỏi phòng cấp cứu, cô cũng không thấy bóng dáng cao lớn kia nữa. Cậu bé lúc trước bây giờ đã được.
một bộ quần áo dành cho bệnh nhân, khuôn mặt luôn hiện rõ sự hào hứng. Đứa nhỏ nắm lấy bàn tay cô và nói rõ ràng: “Chị Tiểu Du, em rất mong chờ đến ngày bản thân được xuất viện, đến lúc đó em có thể trở lại trường học cùng bạn bè.
rồi Trương Tiểu Du mỉm cười, đôi tay nhẹ nhàng chạm vào đầu đứa trẻ nói: “Vậy thì em phải nhớ lời bác sĩ dặn, không được gâng sức như vậy mới mau chóng trở lại trường học cũng như có thể bảo vệ cơ thể một cách tốt nhất, em có biết không?”
“Cô Tiểu Du, tôi thực sự không biết nên cảm ơn cô như thế nào! Nhờ cô mà đứa bé mới có thể khỏe mạnh như bây giờ. Chúng tôi luôn hoan nghênh cô đến nhà làm khách!” Bà cụ bên cạnh cũng cao hứng nói.
Trương Tiểu Du lắc đầu cười “Bà ơi, bà cứ thoải mái đi ạ, hôm nay con đến để hỏi thăm sức khỏe mọi người mà!”
Sau khi tạm biệt ba người, Trương Tiểu Du cũng chuẩn bị rời đi thì có giọng nói yêu thương gọi tên cô “Cá Nhỏ!”
“A, bà..”
Trương Tiểu Du quay đầu lại nhìn thấy bà lão đang mặc quần áo của bệnh viện. Trải qua lần phẫu thuật trước đó cùng với đợt hóa trị tới, tình hình bệnh tật của lão bà đang được kiểm soát tốt, tính thần cũng được cải thiện. Gần đây, các y tá thường được yêu cầu bà nên đi bộ nhiều hơn nhất là vào những lúc có không khí trong lành.
Trương Tiểu Du dìu lão bà trở lại tiểu khu, rót một chén nước ấm đưa qua. Vừa lúc này có một vị y tá đến truyền thuốc, cô ấy ghi nhanh một số chỉ dẫn hàng ngày cho bệnh nhân rồi rời đi. Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, bà lão phúc hậu cười nói: “Cá Nhỏ, có phải Trần Phong Sinh bảo cháu tới đây thăm bà, đúng không?”
“A…“ Trương Tiểu Du mơ hồ nói.
‘Đường nét trên khuôn mặt của bà lão càng sâu, khóe miệng mang theo ý cười “Phong Sinh đã rời Hà Nội đế đi công tác rồi vậy mà vẫn còn lo lắng cho ta như vậy, chắc hẳn chính nó bảo con đến đây thăm ta nhỉ!”
“Anh ấy đi công tác?” Trương Tiểu Du sững sờ.