Tim của Trương Tiểu Du đập nhẹ một cái, trên mặt lại bĩu môi nói: “Ma mới tin anl Hai tay Trần Phong Sinh bỏ trong túi, thong thả nói: “Anh đến tìm đòi lại bữa cơm đót”
Quả nhiên, Trương Tiểu Du làm ra vẻ mặt như em đã biết, nếu đã nhắc đến bữa cơm đó, bản thân cô ấy đã hứa, cô ấy cũng không có đùn đẩy, mở cửa xe bên tài xế phụ và ngồi vào.
Nhìn thấy đèn nê-ông ở hai bên đang dần sáng lên, cô ấy nhấn mạnh với anh ấy: “Lúc trước em đã nói, em không thể mời mắc như thế, tiền lương của em cộng lại, không sánh bãng sự hào phóng của các bác sĩ chuyên gia bọn anh đâut”
Chân mày của Trần Phong Sinh nheo lên, là sự trả lời dành cho cô ấy.
Lái xe được khoảng mười phút hơn, chiếc Cayenne màu đen đi vào từ một cái hầm, trong đó đã có không ít xe đậu và sắp đậu đầy hết luôn rồi, chạy hết một vòng mới tìm được chỗ đậu: “Đến rồi!”
“Siêu thị?” Trương Tiểu Du nhìn một cái phía trước có người xách túi đô ăn đã mua đang xách đến một cách nặng rề.
Ngón tay Trần Phong Sinh đã gõ trên tay lái “Nhưng mà em ..” Trương Tiểu Du do dự mà mở miệng, chỉ là rất đã nhanh nghĩ ra tự mình làm sẽ rẻ hơn rất nhiều, đành nuốt lại lời xuống bụng, tháo dây an toàn ra cực kỳ hứng thú nói: “Được, chúng ta đi thôi!”
Đó chỉ là một chuỗi siêu thị bán những đồ ăn hàng ngày, tất cả những suy nghĩ cô ấy đều để hết trong lòng, để anh lựa đô và đợi cho đến khi xếp hàng.
thanh toán, nhưng Trần Phong Sinh đã đi đến trước mặt cô ấy, lấy ra một chiếc ví đựng đầy thẻ Thấy vậy, Trương Tiểu Du nhanh chóng đẩy anh ra : “Anh làm sao vậy?
Không phải em nói mời anh ăn tối sao!”
Đúng lúc đó nhân viên thu ngân nói: “Xin lỗi, hôm nay hệ thống gấp sự cố nên chúng tôi chỉ nhận tiền mặt thôi ạ Nghe thấy thế, Trương Tiểu Du lấy lại thẻ của mình và lấy trong ví ra một tờ tiền màu đỏ của ông ngoại. Đợi khi từng món hàng được xếp vào túi, ngước lên, thấy đôi mát đỏ hoe đang nhìn mình chãm châm trong giây lát Cô vô thức chạm vào khuôn mặt của anh và nói: “Anh làm gì mà nhìn em chẩm chảm như thế?”
“Không có gì” Trần Phong Sinh cong môi.
Có lẽ là anh ấy đã nhiều năm sống như vậy, cởi bỏ áo bào trắng, đi đâu cũng được gọi là thiếu gia Trần, phụ nữ vây quanh anh nhiều vô kể đều muốn lấy hết thẻ của anh. Lần đầu tiên, một người phụ nữ tranh trả tiền với anh, cảm giác cũng không tệ Chỗ đậu xe rất xa, những thứ vừa mới mua cũng rất nhiều, Trần Phong Sinh để cô ở lại và đợi anh.
Bởi vì đây là vị trí ra vào của siêu thị nên có rất nhiều chiếc xe đấy hàng. Vì sợ gây cản trở cho người khác nên Trương Tiểu Du khi thấy những người đang làm việc đấy xe cô liền để tất cả sang một bên.
Không ít người lần lượt bước vào, trong số đó có một vài người nước ngoài trên tay cầm chai nước giải khát bước ra.
Hai túi đồ chất đống bên dưới chân của cô, chúng quá nặng để cô xách chúng và cô cũng không thế đứng đó đế lo lắng về chúng nữa. Bỏng nhiên có một người tốt bước đến: “Người đẹp, anh có thể giúp gì cho em được không?”
“Không, cảm ơn anh!”
Trương Tiểu Du xua tay, nghĩ đến câu anh nói đùa trước kia anh nói tại trước cửa tòa nhà văn phòng làm việc: “Là một người chồng nhưng rất hiếm khi được đón vợ khi tan làm”, cô căn môi và xấu hổ nói: “Chồng em sắp đến rồi và anh ấy sẽ giúp em!”
Một lát sau, chiếc xe Cayenne màu đen cũng từ từ đi tới ‘Sau khi nhìn thấy, người nước ngoài mỉm cười đây ấn ý; “Ooh,chúc em hạnh phúc nhé!”
Trần Phong Sinh cất hết đồ vào cốp xe,chiếc Cayenne chậm rãi rời khỏi bãi đậu xe, trong đầu cô vang vọng lại lời nói của người nước ngoài lúc nấy, mặt cô.
không ngừng đỏ lên, cô nghiêng đầu tựa vào cửa kính xe.
“Làm sao thế?” Trần Phong Sinh cảm thấy khó hiểu. Trương Tiểu Du lấy tay chạm lên mặt của mình: “Có chút nóng…” Trần Phong Sinh nhìn lên chiếc gương phản chiếu hình ảnh của cô, đài phát thanh dự báo đêm nay nhiệt độ đã giảm xuống một chút, trong gương bỏng nhiên xuất hiện những người đi bộ đang hối hả đi về nhà.