Cho rằng chỉ là nói cô ấy cùng đi ăn cơm bình thường thôi, không ngờ hôm đó lại là sinh nhật anh ấy…
Thảo nào, khi sáng hôm sau cô ấy gọi điện lại thì giọng điệu của anh ấy có vẻ tệ đến thế.
Nhưng mà, khi nghĩ đến những gì anh ta đã làm với mình tối hôm đó, cảm giác tội lỗi trong lòng cô ấy đột nhiên cũng vơi bớt đi nhiều. Sau khi cô ấy rời khỏi phòng của bà nội, cô không nghĩ mình đã đi đến tầng của khoa phẫu thuật tìm.
Trong tầm mắt cách đó vài bước, chính là phòng làm việc của Trần Phong Sinh.
Lúc này, cửa phòng làm việc đang đóng, Trương Tiểu Du đang đứng đó do dự, không biết là nên tiến lên hay lùi lại.
‘Vừa nghiến răng định quay người rời đi thì một y tá đi tới trước mặt cô ấy, tình cờ lại là y tá phụ trách của bà ngoại và cháu trai, khi nhìn thấy cô ấy, cô y tá cười hỏi: “Cô Tiểu Du, cô đến đây để gặp bác sĩ Phong Sinh nữa phải không?”
“Tôi…” Trương Tiểu Du do dự.
“Là cô muốn xin cho hai ông bà nội với cháu trai ở 3 giường khác nhau phải không? Cô y tá như nói hộ cho Trương Tiểu Du.
“Nhưng thật không may, bác sĩ Phong Sinh không có ở bệnh viện rồi, mà anh ấy bị bệnh rồi!”
“Bị bệnh sao?” Trương Tiểu Du sửng sốt.
Y tá gật đầu thở dài: “Đúng vậy, có vẻ khá nghiêm trọng. Đây là lần đầu tiên anh ấy xin nghỉ từ khi được mời đến bệnh viện làm.
Tính ra hôm nay, anh ấy đã hai ngày không đến làm đếm ngày, hình như là sau đêm đó.
rồi!” Tiểu Du nhẩm Bây giờ nghĩ lại, trong ý thức mơ hồ sau khi ngất đi trên xe, dường như có.
người đang lấy áo mình che cho cô. Đêm ở vùng ngoại ô rất lạnh, nếu cô đoán không lầm thì lúc đó anh ấy vì lo cho cô mà đã bị cảm lạnh rồi Trương Tiểu Du không khỏi cằn môi nhìn bóng dáng y tá đang cầm tập bệnh án bước đi xa dần.
Không biết liệu nó có nghiêm trọng không?
Hai mươi phút sau,Trương Tiểu Du mang thuốc mua từ hiệu thuốc tầng dưới đi lên một căn hộ, Nó chỉ cách khoa nội trú của bệnh viện tư nhân đó hai dãy nhà đó là ký túc xá dành cho nhân viên trong bệnh viện, cô nhìn kĩ từng số nhà theo địa chỉ và số nhà mà y tá đưa cho.
“Cốc cốc.” Cô ấy đứng trước một cánh cửa, và gõ một lúc.
Một hồi lâu rồi nhưng bên trong vẫn không có ai trả lời, Trương Tiếu Du băn khoăn không biết có phải là y tá đã đưa sai địa chỉ, đang do dự định rời đi thì có tiếng bước chân chậm rãi, sau đó cửa được mở ra cùng với tiếng cạch cạch.
Hình ảnh Trần Phong Sinh hiện ra trước mắt cô.
Anh ta mặc bộ quần áo ở nhà, màu xám tro, gương mặt vẫn khôi ngô nhưng cũng phờ phạc và tiều tụy.
Mái tóc ngắn rối bù như tổ chim, gò má đỏ ửng một cách khác thưởng, trên môi lộ ra một lớp da khô, đôi mắt quyến rũ ngày thường lúc này lại có chút đờ đân, vừa trông thấy cô ấy đã tỏ vẻ rất đối ngạc nhiên.
‘Vẻ mặt của Trương Tiểu Du có chút bối rối, cô ấy nghiêng người ủ rũ mở lời “Chà, em…”
“Mau vào nhà đi!” Trần Phong Sinh nói xong, liền xoay người đi vào trước.
Nhìn thấy điều này, Trương Tiểu Du do dự, tồi cũng đi vào theo với túi thuốc.
Căn nhà rất rộng rãi, bên cạnh phòng khách đầy đủ ánh sáng là phòng ngủ chính, Trần Phong Sinh thả đép ra rồi lại năm trên giường, nếp gấp giữa lông mày của anh ta cho thấy anh ta có vẻ đau đớn, ngón tay anh ta đang xoa xoa đầu.
Nhưng lúc này, không hiểu sao trông anh ta vẫn rất đẹp trai!
Trương Tiểu Du tiến đến bên giường hảng giọng: “Này, nghe nói anh đang bị ốm.. Anh không sao chứ?”
“Anh không thể chết được đâu” Cổ họng Trần Phong Sinh khế nhúc nhích.
“Thế anh đã uống thuốc chưa?” Khi Trương Tiếu Du thấy anh ấy nói xong, nếp nhãn giữa hai lông mày dường như càng thêm sâu.