Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1200




Gọi 110, và sau đó sẽ kiện con Cầm Thú đó tội hiếp dâm!

Tô Yến bị những lời nói đó làm cho bưồn cười nhưng khi cô ấy vừa nói xong, vẻ mặt đột nhiên trở nên bối rối: “Không phải, tôi nói cái nào nhỉ?”

“Không, tôi đùa thôi mà, không cần phải lo lảng!” Cá Nhỏ lắc đầu.

Đêm qua, cô ấy không nhớ nổi mình đã bị anh ta quấn lấy bao lâu, cô ấy chỉ nhớ trong cơn đau đớn và tuyệt vọng, cô ấy không thế chống cự lại được sức mạnh và tốc độ của anh ta cho đến khi cô ấy ngất đi sau khi chịu đựng không nổi. Khi thức dậy vào sáng hôm sau, thì cô ấy đã ở trên giường của mình rồi Nếu không phải vì vết hôn kia, thì cô ấy đã gần như nghĩ rằng tối qua chỉ là vừa trải qua một cơn ác mộng. Nghĩ đến con Cầm Thú đó, Trương Tiểu Du thực sự căm ghét đến xương tủy.

Hôm nay là sinh nhật của dượng út, bây giờ cô và em họ Chu Thị Linh đều ở Sài Gòn, có ít thời gian đi về, dịp này là cơ hội để đoàn tụ. Vừa hay ngày mai lại là thứ bảy, nên hai người có thể ở nhà được hai ngày Để kịp chuyến tàu về thị trấn, Trương Tiểu Du đã xin về sớm hơn một tiếng, không thế tránh khỏi việc bị tổng biên tập mảng vì đi muộn còn xin về sớm, cô mặc kệ những suy nghĩ đó rồi vội vã lên tàu với hai chân vẫn còn đau nhức.

Nhà của cô út không lớn lâm, nhưng họ cũng đã cho hai chị em cô ấy ở căn phòng lớn nhất từ khi còn nhỏ. Sau hơn hai tiếng ngồi tàu, Trương Tiểu Du.

bước vào cửa mang theo một bọc lớn và một bọc nhỏ. Cô út mặc tạp đề vui vẻ chào đón: “Cá Nhỏ, đi thay quần áo rồi rửa tay đi cháu. Rồi vào ăn cơm, hôm nay cô út của cháu làm đầu bếp!”

“Vậy chúng ta sắp được ăn ngon rồi. Em Linh? Sáng nay em ấy không về sao ạ?” Trương Tiểu Du vừa cười vừa hỏi.

Nó về rồi, đang ở trong phòng gọi điện thoại cho ai ấy!” Người gì chỉ vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt và cau mày: “Con bé này hình như có người yêu mới rồi. Điện thoại vẫn chưa xong từ khi vào phòng luôn. Nghe này, bên trong còn có tiếng cười khúc khích nữa!”

“Lại yêu nữa sao ạ?” Trương Tiểu Du ngạc nhiê: Cô ấy không ngờ rằng người em họ của mình lại có lựa chọn mới nhanh chóng như vậy, cô ấy nhớ rằng lần thất tình gần nhất của cô em họ là cách đây không lâu mà Cô út vẻ mặt lo lắng: “Không được! Cô thật sự sợ con nhỏ sẽ lại giống như.

lần trước, Cá Nhỏ, cháu hãy đi vào thuyết phục nó đi, đừng để nó chểnh mảng việc học!” Trương Tiểu Du nghe xong thì gật đầu, rồi cô ấy gõ cửa đi vào.

Trong phòng có hai cái giường đơn, bên phải cửa sổ,Chu Thị Linh đang chống cảm nâm trên đó, hai chân đưa lên đung đưa, khuôn mặt đầy vẻ e thẹn của một cô gái trẻ đang yêu.

Mỗi lần nói chuyện điện thoại với Ngô Huỳnh Đông trước đây, cô ấy đều có biếu hiện như vậy. Trương Tiếu Du ngồi ở đối diện, có vẻ bị xấu hố khi bị nhìn chảm chảm như vậy nên Chu Thị Linh miễn cưỡng hẹn nói chuyện lại với anh ta sau rồi cúp máy, cô liền ném cái gối qua: “Chị, chị đừng nhìn như vậy nữa có được không?”

“Thật sự là đang yêu sao?”

“Dạ vâng!”

Trương Tiểu Du ôm lấy vai cô ấylấy tư cách của người chị ra cau mày tra hỏi: “Không phải em nói muốn tập trung vào việc học sao? Lần trước vì chuyện yêu đương đã suýt chết, em đã quên hết rồi sao”

Chu Thị Linh dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cũng không trả lời, mà chần chờ nói: “Chị à, em phải thành thật giải thích một chút cho chị điều này..”

“Có chuyện gì vậy?” Cô ấy bối rối.

“Nhưng em nói rồi, chị không được tức giận đó!” Chu Thị Linh nói với vẻ mặt dò xét.

Trương Tiểu Du thản nhiên nói “ừm” mà không nghĩ gì nhiều.

Chu Thị Linh mím môi ủ rũ hai giây rồi mới nhẹ nhàng nói: “Lần trước vì thất tình mà tự sát, là chị tới giúp em. Thực ra… hôm trước là do em nhớ nhầm số phòng, người đàn ông đó, người đã bị cảnh sát bắt đi ấy, đó không phải là bạn trai cũ khốn nạn của em đâu, em thậm chí còn không hề biết anh ta, là do em đã phạm sai lầm…”

“Em nói cải gì?” Trương Tiểu Du sững sờ. Nhâm lẫn ư? Như vậy nghĩa là, nó chỉ là một sai lầm sao! Cô luôn coi Trần Phong Sinh như một Cầm Thú đang chơi đùa với tình cảm của các nữ sinh viên đại học. Cô ấy đã phải đội chiếc mũ bảo hiểm vô cớ và bị đưa đến đồn cảnh sát vì xấu hố. Cô ấy gặp lại anh ta sau đó, nhưng cô ấy không ngờ lại có sự hiểu lầm… Trương Tiểu Du nghiến răng, nhặt cái gối lên, vừa đập vừa hét: “Con bé đáng chết này!”