Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1193




Hôm nay là sinh nhật hai mươi chín tuối của anh, gia đình bọn họ như vậy, sinh nhật đương nhiên không thể làm thông thường, chỉ là mỗi năm anh đều thực chán ghét cái gọi là tiệc sinh nhật như vậy, những người trong đại sảnh, đều đến vì giao thiệp, mỗi người đều mang sắc mặt dối trá làm anh cảm thấy phiền chán.

Ba anh em chỉ tùy tiện đứng bên trong, hoàn toàn hình thành một bức tường ngăn cách.

Trần Hoài Nam nhìn em trai nhỏ nhất trong nhà, mở miệng nói: “Phong Sinh, ba vừa rồi mới hỏi em đâu, ở đại sảnh đã có không ít khách tới, em nên chạy nhanh qua đó đi, nếu không ba lại nên tức giận!”

Trần Phong Sinh nhún nhún vai, nghe vậy sau liền cầm chìa khóa xe trực.

tiếp vào biệt thự.

Nhưng mà không đến thời gian mười phút, anh đã lười biếng đi ra đôi tay cầm túi, đứng ở trong viện Trần Văn Sáng lại lần nữa hút điếu thuốc nói: “anh nói cái gì, nó nhất định lại chỉ là đi một vòng”

“So với năm trước còn ít hơn năm phút” Trần Hoài Nam cúi đầu nhìn.

Tùy ý để cho hai anh trai trêu ghẹo, Trần Phong Sinh mở cửa xe ngồi vào ghế điều khiển, cửa sổ xe nửa mở, Trần Văn Sáng dẫm lên quân ủng đi đến bên cạnh, đem hai tấm thẻ ngân hàng trong túi ném vào: “Đây là quà của anh và anh hai cho eml”

“Cảm ơn!” Trần Phong Sinh cong môi, vẫn luôn thô bạo đơn giản như.

vậy Hai anh em đều biết sự thấp hèn của chính mình, biết anh nhất thời kháng cự những dịp như thế này, không dễ dàng mỗi lần đều có thể xuất hiện trở về, Trần Văn Sáng hít mây nhả khói hỏi: “Vẫn như cũ? Chờ bên này yến hội kết thúc, tìm một chỗ, anh và anh hai sẽ đến chơi với em!”

“Trần Phong Sinh nghe vậy, lại lắc đầu nói: “Không được, em có hẹn người khác rồi”

Trong ánh mắt kinh ngạc của hai anh trai, anh lười biếng khởi động động cơ xe phóng đi.

Bóng đêm buông xuống, một chiếc xe hơi xa hoa chậm rãi chạy từ cửa vào, sau đó ngừng một lúc lâu Trương Hiểu Du ngồi ở trên ghế phụ quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, xe dừng lại, cô liền lập tức mở đai an toàn trên người, xách túi trên đầu gối, động tác dừng một chứt, vẫn là nhìn về Ngô Huỳnh Đông phía bên cạnh.

Trương Hiểu Du Im lặng hai giây sau mới mở miệng: “Mặc kệ nói như thế nào, sự việc hôm nay tôi thế nào cũng phải nói với ông một tiếng cảm ơn!

Không nghĩ tới ông lại là người phụ trách nhà phát triển, ít nhiều cũng đã giải quyết chuyện này, chị Lan mới có thể có thể thoát thân, nếu không nhất định sẽ làm loạn đến Cục Công An”

Giữa trưa khi còn ở nhà ăn, Tô Yến còn báo trước với cô việc ông ta về nước, không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp được!

Tuy rằng đã nói cả đời không qua lại với nhau, nhưng có đôi khi luôn là ngoài mong muốn như vậy.

Chạng vạng cô và Tô Yến nghe tin chạy tới hiện trường đã trở thành hỗn loạn, chị Lan bị giữ lại,giống như những gì cô đã trải qua ở Kiên Giang trước đây, tranh chấp muốn đập camera, các cô cố gắng nửa ngày cũng không giải quyết được chuyện gì, người phụ trách khai thác nghe tin đi đến, không nghĩ tới thế nhưng lại là Ngô Huỳnh Đông!

Sau khi giải quyết sự việc, bởi vì nguyên nhân thân thể chị Lan có chút đặt thù, nên đã đưa đến bệnh viện làm kiếm tra, cũng may không xảy ra chuyện gì Trương Hiểu Du cũng giải quyết tốt chuyện ở bệnh viện bên kia xong mới nhanh trở về.

Cuộc hẹn ban đầu với Trần Phong Sinh cũng bị bỏ qua, chờ khi cô nhớ tới muốn gọi điện thoại thông báo cho anh, di động không biết từ khi nào đã hết pin tắt máy.

Ngô Huỳnh Đông biếu tình có chút mất tự nhiên, ậm ừ nói: “Công ty là của bố Vũ Như, sau khi về nước ông ấy nhờ anh giúp đỡ tiếp quản.

Trương Hiểu Du lắc đầu ngất lời, phân chia quan hệ rất rõ ràng: “Anh không cần nói với tôi những chuyện này, không có liên quan gì đến tôi!”

Lúc đồng ý để ông ta đưa mình trở về, cũng là vì khi đó ông ta nói ra điều kiện trợ giúp, nếu không cô có thế tránh xa liền sẽ tránh rất xa, chuyện của chú nhỏ lần trước cô không quên.