Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1189




“Vâng!” Trần Phong Sinh gật đầu, lại lần nữa nói lời cảm ơn Bà ngoại được đẩy trở về phòng bệnh, hai hộ sĩ phân chia nhau ở bên cạnh gắn bình và điều chỉnh dụng cụ hô hấp.

‘Trần Phong Sinh đi lên điều chỉnh tốc độ truyền dịch, di động vang lên, bên trong truyền đến âm thanh nôn nóng của phòng hộ sĩ mình: “Bác sĩ Phong Sinh, người bệnh giường 39 vừa mới đột ngột xuất hiện triệu chứng đau tức ngực và nhồi máu cơ tim, hiện tại đang trong tình trạng ngất xiu nhận định sơ bộ có thế là do vỡ động mạch vành, bác sĩ trực ban không chắc chẩn, chủ nhiệm yêu cầu tôi gọi điện thoại cho anh, anh có thể hay không mau chóng trở về bệnh viện một chuyến?”

Kỳ thật nếu xét về một mặt nào đó, bác sĩ và cảnh sát cũng không khác.

nhau lắm, thời gian đều không được tự do.

Có khi đang lúc nghỉ ngơi, nếu có yêu cầu, cũng sẽ lập tức gọi đến, tuy rắng bà ngoại vừa mới từ phòng phẫu thuật đấy ra, anh không yên tâm một giây đồng hồ cũng không muốn rời đi, nhưng trên vai anh có trách nhiệm, nhất định phải đi gánh vác.

Chỉ trong hai giây ngắn gọn, anh đã ra quyết định, không chần chờ chút nào đi nhanh hướng ra ngoài phòng bệnh: “Tôi hiện tại đang ở khu dạ dày ngoại khoa, tôi sẽ lập tức qua đó!”

“Thời điểm bà ngoại ra khỏi phòng phẫu thuật, cũng đã tới gần buối chiều.”

Trần Phong Sinh bây giờ bị gọi về phòng mình, sau khi tự mình tiến hành một ca giải phẫu, kế tiếp mở một cái hội nghị nghiên cứu bệnh tình người bệnh, liền trở lại phòng bệnh của bà ngoại khi bên ngoài sắc trời đã sấm tối.

Hành lang im ẩng, đại đa số phòng bệnh đều tắt đèn, chỉ có ngẫu nhiên vài tiếng bước chân của hộ sĩ trực ban hộ sĩ đi lại Trần Phong Sinh nhẹ nhàng tay chân đẩy cửa phòng bệnh, bên trong sáng lên ánh đèn đâu giường không chói mắt, bà ngoại vẫn giống như lúc anh đi, an tường nằm ở trên giường, bên cạnh là túi thuốc treo trên giá truyền dịch, cách một giây lại có nước thuốc “Tí tách” rơi xuống.

Đang lúc nhìn đến giường bệnh bên cạnh canh giữ không phải cô hộ lý, mà lại là một bóng hình mộc mạc xinh đẹp, thần sắc anh không khỏi ngẩn ra.

Không nghĩ tới cô thế nhưng còn ở đây.

Trương Hiểu Du đưa lưng về phía anh, nhảm mắt lại năm sấp trên giường bệnh bên cạnh, duờng như ngủ rồi nhưng lòng bàn tay còn vẫn duy trì tư thế giữ lấy giây truyền dịch, tựa hồ là sợ chất lỏng đi vào cơ thể bà ngoại sẽ lạnh, đầu giường ánh đèn cam vàng cùng với ánh trăng sáng tỏ bên ngoài đậu lên mặt cô làn da có thế thấy được rố ràng lông tơ thật nhỏ.

Trần Phong Sinh cúi đầu nhìn tay phải của mình.

Trong căn phòng đóng kín, dường như còn sót lại cảm xúc mềm mại cô lưu lại ban ngày.

Tay cô rất nhỏ rất mềm, khung xương mảnh khảnh một tay anh có thể bao trọn, nhưng lại dường như tay nhỏ không xương, lúc bà ngoại vào phẫu thuật ban ngày, lại cho anh năng lượng đến ngạc nhiên, làm cho tâm tình lo lắng của anh bình ổn trở lại.

Chưa từng có cô gái nào có thể mang lại cho anh cảm giác như vậy, cho dù là mỹ nhân Trần Phong Sinh ánh mắt nhìn cô thật sâu nhìn nàng vài giây, mới thả nhẹ bước chân đi qua, cởi áo khoác đắp vào trên người cô, sau đó cúi người thật nhẹ nhàng đem cô bế ngang lên.

Trương Hiểu Du tỉnh lại vào buổi sáng hôm sau,rở mình, mặt chôn trong gối đầu ngửi ngửi thấy không phải hương bột giặt chanh trong nhà mình, mà là hơi hơi có chút mùi nước sát trùng gay mũi, cô lập tức mở mắt.

Ý thức được tối hôm qua chính mình là người canh giữ ở trước giường bệnh của bà cụ, cô ngồi phịch dậy.

Lúc này mới phát hiện mình thế nhưng lại một minh ở trong một phòng bệnh cao cấp, mắt nhìn quanh trái phải, hộ sĩ đang ở thêm nước vào máy tạo độ ẩm, nghe được động tĩnh cười nhìn qua: “Cô tỉnh rồi! Sau nửa đêm tối hôm qua là bác sĩ Phong Sinh canh giữ bên người bà cụ, anh ấy ôm cô tới gian phòng này nghỉ ngơi, anh ấy có nói đợi cô tỉnh lại trước tiên ăn bữa sáng! Tôi vừa mới thử vẫn còn độ ấm, nóng hổi đây!”