Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1174




“Tôi biết rồi!” Trần Phong Sinh im lặng, Anh đấy cửa phòng bệnh cao cấp ra, Trần Phong Sinh thả nhẹ bước chân bước vào phòng, Nẵm trên giường bệnh là một cụ đã ngoài bảy mươi, tóc bạc phơ, sau hàng loạt đợt kiểm tra khám bệnh, vẻ mặt bà có chút yếu ớt Đợi anh đứng ở bên cạnh hồi lâu, bà cụ mới chậm rãi mở to mắt, tươi cười từ ái: “Phong Sinh, t Trần Phong Sinh bước tới nắm tay bà cụ, không có vẻ nghiêm túc làm việc tỉ mỉ thường ngày, cũng không mang vẻ lười biếng buông thả như trong chuyện cá nhân, ánh mắt hoa đào dịu dàng nhìn bà: “Bà ngoại, bà có cảm thấy tốt hơn chưa, nếu thấy không thoải mái thì nói với cháu nhé!”

“Đã khỏe hơn rồi!” Bà cụ mỉm cười, dù sao cũng là đứa cháu ngoại bà nhìn từ nhỏ đến lớn, sao lại không nhin ra được tâm trạng của cậu: “Sao cháu lại nhăn mặt nhíu mày thế, có phải giám đốc Lý lại nói gì với cháu phải không”

“Bà ngoại…” Trần Phong Sinh muốn nói nhưng lại thôi “Bà biết, cháu lại muốn khuyên bà phẫu thuật phải không?” Bà cụ lên tiếng ngất lời anh, đuôi mắt đều là những nếp nhăn năm tháng, hướng về phía anh vậy vẫy tay: “Phong Sinh, cháu biết bà sẽ không đồng ý mà! Mẹ cháu còn quá trẻ nên đem cháu cho bà nuôi, bà một tay nuôi cháu lớn lên, giờ bà ngoại già rồi, chỉ có một ước nguyện cuối cùng, chính là có một ngày có thể nhìn thấy cháu kết hôn thành gia, nếu như bà đồng ý phẫu thuật rồi thì rất có thể bà sẽ không xuống được bàn phẫu thật nữa, còn không bảng bây giờ kéo dài được ngày nào hay ngày ấy!”

“Bà ơi…” Trần Phong Sinh cau mày, lần này giọng điệu càng thêm bất lực.

Bà cụ vẫn giữ nụ cười không đổi, những lời nói cứng rần hơn: “Cháu không cần khuyên bà nữa, tâm bà đã quyết rồi.

Sau khi bà cụ của cậu bé trở về phòng bệnh, Trương Tiểu Du liền giao lại cháu trai cho bà, tự mình bắt xe buýt về nhà, lúc từ bệnh viện đi ra, Cô cố ý dừng lại ở hành lang trên khoa tim mạch vài giây, nhưng mãi không thấy bóng dáng cao lớn kia Cô ở quá mì ở gần tiểu khu ăn một bát coi nhưu giải quyết bữa tối, bước tới gần nhà thì dừng lại Khoảnh khắc đó mặt cô liền co rúm lại, Trương Tiểu Du không liếc mắt nhìn mà lấy thẻ ra mở cửa, như không nhìn thấy người đàn ông phong trần mệt mỏi đang đứng kia, trực tiếp mở khóa rồi muốn mở cửa bước vào.

“Cá Nhỏ!” Ngô Huỳnh Đông vươn tay nắm lấy cổ tay cô ngay lúc cô vừa mở cửa.

“Buông tay ra!” Trương Tiểu Du lạnh nhạt, giọng nói không có độ ấm mà lặp lại lần nữa: “Tôi nói anh buông tay rat”

Có lẽ ánh mắt cô lộ ra vẻ chán ghét quá rõ ràng, vẻ mặt Ngô Huỳnh Đông cứng đờ, có chút xấu hổ mà rụt tay mình lại, nhưng để ngăn cô trốn tránh không gặp anh ta, nên dùng thân thể chẩn ngang cửa ra vào.

“Cá Nhỏ, anh vừa xuống máy bay liền trực tiếp đến tìm em đấy, anh…”

“Anh có chuyện gì?” Trương Tiếu Du ngắt lời, không muốn lăng phí thời gian với anh ta.

Ngô Huỳnh Đông bước lên một bước, đôi mắt cố định nhìn chảm chấm vào cô, bên trong như có ngàn vạn lời muốn nói: “Nếu ngày đó em gọi điện thoại cho anh, thì có phải tình cảm của chúng ta em sẽ không thể buông tay không?”

Trương Tiểu Du bất ngờ, nkhoong ngờ răng anh ấy vì một cuộc điện thoại mà trở về nước.

Nhưng cho dù như vậy, trong lòng cô cũng không xao động, cô nhàn nhạt giải thích: “Tôi chỉ là vô tình phạm sai lầm, anh đừng lo lắng, chuyện này về sau sẽ không bao giờ xuất hiện nữa đâu!”

Sắc mặt Ngô Huỳnh Đông bi thương nhìn cô, vành mắt đỏ lên: “Cá Nhỏ, anh biết, trong tim em hận anh, anh cũng rất hận chính mình, chúng ta đã yêu nhau tròn năm năm rồi, em đã vì anh mà làm nhiều chuyện như vậy, trong lòng anh văn luôn thấy biết ơn em, một khắc anh cũng chưa quên lời thề của mình, anh thật lòng muốn cưới em, nhưng mà anh nỗi khổ tâm, anh…”

“Ngô Huỳnh Đông, đủ rồi!” Một câu Trương Tiểu Du cũng không muốn nghe tiếp nữa, dù sao cũng là mối tình kéo dài năm năm, cô vẫn không kìm được có chút kích động: “Sớm từ khi anh bị tôi bắt gian tại giường thì trò chơi của chúng ta kết thúc rồi “Anh biết rõ tôi là người thế nào mà, một lần không chung thủy, trăm lần không được dung thứ, mọi lừa dối và phản bội, em sẽ không tha thứ! Đừng thề thốt hay hứa hẹn gì nữa, tôi chỉ coi như mù mắt mới làm nhiều chuyện như vậy trong bao năm qua, đi đêm nhiều có ngày gặp ma thôi! Sau này, anh đi đường quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, anh và tôi cả đời cũng đừng gặp lại nhau nữa!” Trương Tiểu Du nói xong, duỗi tay đẩy hán ra rồi muốn đi vào thang, máy.

Ngô Huỳnh Đông nằm chạt lấy tay cô như nằm cọng rơm cuối cùng: “Cá Nhỏ, anh biết là anh không tuân thủ lời hứa, nhưng em có thể đợi anh một chút không? Ba năm, nhiều nhất là bốn năm, em hãy tin anh, anh nhất định sẽ về tìm em”

Trương Tiểu Du nhảm mắt lại, rồi một lần nữa mở mắt nhìn kỹ anh ta, mắt mày ấy vẫn giống chàng trai trong trí nhớ của cô, nhưng sao lại xa lạ như vậy.

Không phải cô không tin, mà là cô sớm đã tỉnh ngộ rồi!