Trương Tiểu Du tỏ vẻ cảnh giác, la hét võ tội vạ: “Em nhắc nhở anh này, tuy rằng bây giờ là ban đên, nhưng chỗ này gần tòa nhà dân cư, em hét một tiếng thôi là bảo an ở đó sẽ đến ngay thôi anh có tin không!”
Trần Phong Sinh dù bận vẫn xem trò biểu diễn của cô hết mới lười biếng nói: “Chờ ở trong xe”
“Anh có lòng tốt như vậy sao?” Trương Tiểu Du tỏ vẻ hoài nghỉ.
Trần Phong Sinh không phí lời nữa, trực tiếp dùng hành động nói cho cô biết, hai tay rời vô lăng, khuỷu tay chống bên cạnh cửa sổ xe, lấy điếu thuốc châm lửa đặt lên miệng, mùi thuốc lá lan tỏa trong không khi.
Trương Tiểu Du không chắc chắn nhìn chấm chấm anh một lúc lâu, khí anh thở ra vòng khói thứ hai, cô bĩu môi, lần nữa ngồi chỉnh tề trên ghế phụ, móc di động đăng nhập trò chơi đế giết thời gian Đương liên tục rót hai cấp, cô nghiến răng nghiến lợi rời khỏi trò chơi Xoay cổ từ bên này sang bên kia rồi nhìn bên ngoài, ánh trăng lơ lửng trên bầu trời. Đã hơn hai mươi phút rồi, nhưng lại chậm chạp không thấy bóng người đồng nghiệp Tô Yến quay lại, cô nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh.
Trần Phong Sinh không biết ngủ từ bao giờ rồi, ngả người dựa vào ghế lái, ánh sáng không quá rõ ràng nhưng mắt mày lại đặc biệt trỏng trẻo anh tuấn.
Trương Tiểu Du chú ý đến đôi tay anh tự ôm lấy vai mình.
Xe vẫn luôn không tắt máy, điều hòa vẫn mở, nhiệt độ ở rất thấp, lúc tiệc tùng xong xuôi anh lên xe, cất chiếc áo vét vào ngăn để đồ bên cạnh, lúc này áo sơ mi lộ ra cẳng tay, tựa hồ hơi lạnh.
“Dựa vào phần hảo tâm của anh..”
Trương Tiểu Du nói thầm một câu liền nhẹ nhàng cầm áo khoác tây trang.
Khom người đem áo khoác đắp trên người anh, vừa định rút tay về, cánh tay lại bị anh nắm chặt Trương Tiểu Du kinh ngạc nhướng mắt, không biết đôi mắt hoa đào đã mở ra từ lúc nào, nhìn thẳng vào cô.
Bên trong có đèn sẽ thu hút người ngoài nhìn vào, dù còn cách vài em nhưng cô vẫn không cưỡng lại được ánh mắt đào hoa của anh, sau khi phản ứng lại, cô đỏ mặt như lửa đốt, vội vàng rút tay mình về.
Trần Phong Sinh không buông tay, càng dùng lực hơn.
Giống như ở bệnh viện tối hôm đó, cô mất cảnh giác, cuối cùng lại ngã lên người anh với tư thế vô cùng ái muội, cảm nhận được mùi thuốc lá và lồng ngực hơi nhấp nhô của anh.
Khoang mũi tràn ngập hơi thở nám tính của anh, nhịp tim của Trương Tiểu Du không nhịn được mà đập loạn.
“Anh.”
Trương Tiểu Du hoảng sợ mở miệng, một bàn tay to dày lại phủ lên sau đầu cô, sau đó dùng lực ép xuống, Cô cứ như thế mở to mắt nhìn môi mình áp vào môi anh.
Tai kịch liệt “ù” lên dữ dội, có thể tạm thời bị điếc, điều duy nhất cô có thể cảm nhận rõ ràng là tiếng đập của trái tìm anh ấy dưới lòng bàn tay, và lưỡi của anh ấy.
Không giống với kế sách tạm thời trước ở Kiên Giang, giống ở chỗ sự chủ đạo và cường thế của anh.
Bất luận cô có cùng vấy thế nào, đều địch không lại, trốn không thoát.
Không khí trong phối gần như bị rút hết thì nụ hôn mới kết thúc, não bị thiếu oxi khiến cô hơn choáng, ánh mắt mê ly.
“Còn đang hồi tưởng dư vị sao?” Giọng nam trăm thấp cất lên đầy tỉnh nghịch.
Trương Tiểu Du định thần lại, hơi nóng xet lên mặt cô, cô xấu hổ buồn bực giơ tay muốn đánh anh, có lòng đắp áo cho anh lại bị anh lưu mạnh chiếm tiện nghĩ!
Trần Phong Sinh sao có thể để cho cô thành công hết lần này đến lần khác, anh bắt được cô ngay lúc cô nâng lên, sau đó dùng lực nhẹ nhàng ném cô trở lại ghế phụ, đôi môi mỏng cong lên: “Em đánh anh thì làm được gì, lúc này không phải em cũng đang rất hưởng thụ sao!”
Phil Trương Tiểu Du đỏ mặt xấu hổ, nhưng cô không biết phải phản bác lại thế nào.
Tâm mắt nhìn thấy ở lối vào của tiểu khi có một chiếc oto đang lái vào, moe hồ có thể nhìn thấy Tô Yến đang ngồi ở ghế phụ, Cô đưa tay nhanh chóng mở khóa xe, một bước nhảy khỏi xe, chạy nhanh về phía tòa nhà như bị sói đuối theo.