Chương 1115
Lam Ngọc Anh đưa tay nâng cấm lên, hơi ngửa lên trên, dáng vẻ nhìn ra phía ngoài cửa giống như mỗi lần nhìn về phía anh trước kia, không tự chủ được nỉ non lên tiếng, nói một mình: “Ông xã, hôm nay Phương Vũ đến, nói Văn Nam cầu hôn với cô ấy, cô ấy sắp đến Cà Mau gặp người nhà Lê Văn Nam, nhìn cô ấy thật sự rất khẩn trương, nhưng mà cuối cùng cô ấy đã được như mong muốn, thật mừng thay cho cô “À đúng rồi, còn có Tiểu Triệu và trợ lý Phan, vậy mà hai người bọn họ lại Yêu nhau…”
‘Vào hôm tổ chức lễ cưới, hai người chia nhau làm phù rế và phù dâu, chỉ là chưa thấy có nhiều giao tiếp, có điều lúc ném hoa cưới xong hình như có nhìn thấy hai người trò chuyện hăng say, không nghĩ tới lại thật sự đến với nhau…
Lam Ngọc Anh cười khẽ ra tiếng: “Trước đó em còn có ý định giới thiệu trợ lý Phan cho Tiểu Triệu chứ, không ngờ rằng duyên phận đã tới, cũng không thể cản nổi!”
Chỉ là thời gian dần trôi qua, sống mũi cô chua xót, nước mắt rơi thẳng từ trong mắt xuống mu bàn tay.
Không cần lo lẳng bánh bao nhỏ sau khi thấy sẽ khẩn trương sợ hãi, trong phòng ngủ chỉ có một mình cô, không sợ bị người khác phát hiện, cuối cùng cô đã có thể không cần kiêng dè nữa, để mặc sự yếu đuối của mình lộ ra toàn bộ, nghĩ đến anh lại không thể khống chế nỗi đau bưồn rơi lệ.
Nhưng Lam Ngọc Anh khóc rất kiềm chế, cứ như vậy trong giây lát, sau đó liền hít mũi thu nước mắt lại Cô lấy giấy lau khô hết nước mắt trên mặt, Lam Ngọc Anh vuốt ve cái bụng tròn vo, khit mũi nói: “Như Viên, bố của con thật xấu, lại khiến mẹ phải rơi nước mắt rồi, anh ấy thật đáng ghét..
‘Sau khi nói xong, cô lại cảm giác trong bụng bị đạp một cú.
Cúi đầu còn có thể nhìn thấy bụng mình nhô lên một khối nhỏ, Lam Ngọc Anh đưa tay vuốt ve, dở khóc dở cười nói: “Con bé xấu xa, nói bố con, con lại không vui hử?”
Giống như đang đáp lại cô, lại là một cú đá nho nhỏ, Lam Ngọc Anh đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên cô nói cho anh biết có thai động, dáng vẻ anh nhướng cao lông mày, vừa vui mừng lại ghen ghét, lúc dừng đèn đỏ, anh ở trong xe đã không nhịn được duỗi tay đến, nín thở tập trung muốn cảm nhận con gái thai động, còn có mỗi đêm anh đều dán tai lên trên bụng cô, Cô ngẩng đầu lên cao, nếu không lại muốn rơi nước mắt.
Trong buổi đêm yên tĩnh này, Lam Ngọc Anh nấm xuống không bao lâu liền ngủ mất, có thể là vừa mới khóc, cơ thể mỏi mệt, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp, Trở mình, cô cảm giác được bên cạnh có một cánh tay rắn chắc đưa qua, đặt ngang qua eo cô rất nhẹ rất dịu dàng, giống như là đã từng như thế, rất cẩn thận để không đè vào bụng cô, sau đó dùng lòng bàn tay bao trùm ở phía trên, ệt độ truyền đến, đôi môi mỏng của anh đặt một nụ hôn lên trên trán.
Lam Ngọc Anh mở to mắt, đưa tay ra sở theo bản năng.
Vị trí bên cạnh trong chãn trống không, cô sờ soạng nửa ngày cũng chỉ có không khí, mới nhận ra được là mình đang nằm mơ.
Cô hít cái mũi hơi chua xót, không ngủ được nữa, dứt khoát vén chăn lên đứng dậy, bên ngoài trời vừa mới sáng, nắng sớm lộ ra từ bên trong tầng mây, tuyết rơi một ngày một đêm cuối cùng cũng đã ngừng, cô sợ nếu mình cứ tiếp tục ở trong phòng ngủ, nghĩ đến tình cảnh trong mơ sẽ lại muốn khóc, cô mặc quần áo xuống tầng ra ngoài biệt thự.
Nắng sớm cực kì đẹp, tuyết rơi xuống thời tiết sẽ lạnh rất nhiều, bầu không khí khô lạnh của mùa đông phương bắc.
“Trên mặt đất chất đống một tầng tuyết còn dày hơn ngày hôm qua, vẫn chưa kịp quét dọn, giày giảm lên trên rền tuyết, mềm nhũn, ấn xuống hình dáng thật sâu, cô dùng đế giày đè lên bông tuyết, nhìn bọn chúng hòa tan dưới lòng bản chân.
‘Sau đó thím Lý thức dậy vào phòng bếp làm bữa sáng, thấy được cô bọc áo lông đứng ở trong sân, cái miệng đang ngáp dở lập tức ngừng, vội vàng đẩy cửa số ra giơ thẳng tay lên hô hào: “Cô Ngọc Anh, bên ngoài quá lạnh, cô tuyệt đối đừng đế bị cảm lạnh, mau đi vào trong nhà đit”
Người phụ nữ có thai nhất định phải cẩn thận bị cảm, không giống như người bình thường có thể uống thuốc, bởi vì sẽ không tốt đối với thai nhĩ, chỉ có thế kiên cường vượt qua, cực kì vất vả.
Lam Ngọc Anh cũng biết rõ lời bác sĩ căn dặn, vội vàng lên tiếng đáp lại “Vâng, cháu lập tức đi vào ngay đây!”