Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1086




Chương 1086

Nhìn thấy tư thế của bọn họ, dù biết người kia chỉ là bố của cô, trong lòng anh cũng vẫn không vui, lập tức bĩu môi mỏng một cái, ánh mắt sâu kín.

Lam Ngọc Anh bất đác dĩ, đành phải tách ra, đỡ Lê Hoài Lâm đi phòng ăn ăn cơm.

Đảo mắt đã đến thứ bảy, ngày nghỉ.

Tuần này Hoàng Trường Minh tương đối bận rộn, ngoại trừ mỗi ngày tăng ca, hai ngày nghỉ cũng có mấy vị khách từ nước ngoài đến cần chiêu đãi, ban ngày chỉ có hai mẹ con các cô ở trong biệt thự, hưởng thụ thời gian ấm áp.

Tới gần chang vạng tối, dưới tầng có tiếng nhấn chuông cửa.

Cửa phòng trẻ con mở rộng ra, Lam Ngọc Anh nghe được thím Lý gọi lên trên tầng: “Cô Lam, hình như áo cưới được đưa đến rồi!”

“Vâng, cháu sẽ xuống ngay!” Cô vội vàng đáp lại.

Chọn lấy hai cái bút sáp màu, để bánh bao nhỏ tiếp tục tự do phát huy trên giấy, cô chậm rãi đi xuống tầng.

Trước đó thử ở trong cửa hàng, mặc dù kiểu dáng và kích thước đều rất vừa người, nhưng cũng có chút chỉ tiết nhỏ cần phải sửa, buổi sáng công ty áo cưới có gọi điện thoại cho cô, xác định thời gian đưa tới Trong lòng Lam Ngọc Anh cũng rất háo hức, vừa đi xuống cầu thang liền hỏi: “Thím Lý, đang ở đâu?”

“Thím để ở phòng khách rồi, cháu mau đi xem đi!” Thím Lý cười cực kì vi vẻ, chỉ vào ghế sô pha nói “Vâng!” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Cô không ngừng bước chân trực tiếp tiến vào phòng khách, trên ghế sa lon có hai cái túi màu hồng, phía trên có in tên của cửa hàng áo cưới Dù đã mặc thử trong cửa hàng, lúc Lam Ngọc Anh kéo khóa ra vẫn cảm thấy tim đập rất nhanh, nhất là khi chiếc váy màu trắng lộ ra ngoài, cô đưa tay lấy áo cưới ra, nhưng mà một giây sau, lại đột nhiên buông lỏng tay.

“Am Nghe được tiếng thét chói tai của cô, thím Lý cuống quít từ trong phòng bếp chạy ra: “Cô Lam, cô không sao chứt Má ơi…”

Khi thím Lý chạy vào phòng khách, cũng khẽ kêu một tiếng.

“Thím Lý cảm giác có chút sợ hãi, chiếc chậu rửa mặt đang cầm trên tay cũng suýt chút nữa thì rơi xuống đất, phải mất vài giây bà mới có thể bình tĩnh lại: “Tại sao ở đây lại có nhiều chuột chết như thế này chứ, tiệm váy cưới này làm ăn kiểu gì vậy, đây là điềm gởi”

Ở trên thảm lúc này, ngoại trừ chiếc áo cưới bị rơi mất của cô ra, còn có hơn mười con chuột chết năm la liệt xung quanh.

Những con chuột kia không đơn giản chỉ là đã chết, mà còn máu me be bét, có con thậm chí còn mất cả đầu, vết máu nhuộm đỏ cả chiếc váy cưới trắng tỉnh, chỉ cần nhìn lướt qua đã thấy rợn da gà, Lam Ngọc Anh vừa nhìn thấy cảnh tượng đó thì không tự chủ được mà hét lên, hoảng sợ.

Cô ôm lấy bụng lui về sau vài bước, cho tới bây giờ vẫn còn bàng hoàng, dạ dày nhộn nhạo mấy vòng Thím Lý thấy sắc mặt cô tái nhợt, nhanh chóng vòng qua bàn cà phê tới trước mặt, che đi tầm nhìn của cô: “Cô Ngọc Anh, cô lên lầu trên trước đi, chuyện này để tôi xử lý! Tôi sẽ để bọn họ thu dọn ngay lập tức!”

Lam Ngọc Anh gật đầu, không dám nhìn lại thêm lần nữa, cô có cảm giác nếu mình nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu kia thêm một giây nữa là có thế nôn hết ra bên ngoài Phần dưới của chiếc áo cưới bị nhuộm thành một đống hỗn độn, gần như không còn cách nào mặc lại được nó, không chỉ dọa người ta sợ mất mật mà còn mang điềm giống như thím Lý vừa nói, đây là một điềm gở!

Sau khi nghe tin, Hoàng Trường Minh vội vàng trở về, đẩy cửa phòng ngủ chính ra, đã thấy Lam Ngọc Anh đang nắm ngủ ở trên giường, bên cạnh còn có bánh bao nhỏ đang ngủ cùng với tư thế hai tay vắt lên trên trán như đang đầu hàng So với đứa con đang ngủ say sưa của hai người, giấc ngủ của cô có vẻ như không ngon lắm, trong mộng còn cau mày.

Hoàng Trường Minh bước chân nhẹ nhàng đi tới, đầu ngón tay mới chỉ vừa chạm nhẹ đến tóc mai bên thái dương, cô đã ngay lập tức mở mắt tỉnh dậy.

Thật ra Lam Ngọc Anh vẫn không tài nào ngủ được, cô vẫn còn bị ám ảnh bởi cảnh tượng vừa rồi, vừa mới mơ mơ màng màng được một lúc, khi bàn tay to lớn của anh vươn qua, trong mơ cô lại nhìn thấy hình ảnh một con chuột đã chết chạy tới trước mặt cô, sau đó trực tiếp choàng tỉnh.

Đối diện với cặp mắt sâu thăm thẩm như chiếc giếng cố kia, cô mới cảm nhận được cảm giác an toàn trở lại Bàn tay dưới chăn vươn ra ôm lấy anh: “Hoàng Trường Minh, anh đã về rồi…”

Hoàng Trường Minh không cầm lòng nổi nữa, không còn so đo xưng hô, đau lòng hôn lên môi cô.