Chương 1050
Khi đẩy cửa ra, nghe thấy cô gọi một tiếng bố đó, giọng điệu giống như gọi Lam Khải Dương hơn.
“Ừml” Lam Ngọc Anh gật đầu, uống một hớp sữa, nhíu mày nói với anh: “Bố.
nói hôm nay có đi gặp Lại Diệp, hỏi bà ấy rốt cuộc số tiền này là sao, nhưng cho dù hỏi thế nào thì bà ấy vẫn không chịu nói khoản tiền này từ đâu ra, ý của bố là muốn nhờ anh giúp điều tra chuyện này một chứt!”
Hoàng Trường Minh nghe vậy, đôi mày hơi nhíu lại Đợi khi tâm rửa xong và đi ra khỏi nhà tắm, thấy cô vẫn giữ nguyên tư thế “Ừm, anh biết rồi” ngồi ở cuối giường đó, ly sữa trong tay đã cạn sạch, nhưng vẫn luôn bị cô căm trong tay, ánh mắt rũ xuống, nhìn chảm chấm vào trong cốc thủy tỉnh trống không đến ngây người.
Hoàng Trường Minh đi tới, lấy cái cốc trống ra: “Còn nghĩ ngợi sao?”
Lam Ngọc Anh nhíu mày, ngấng đầu lên, duỗi tay chộp lên vai anh, sau đó đột nhiên bảo: “Hoàng Trường Minh, vừa rồi em đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
“Hửm?” Anh cúi người ngồi bên cạnh cô.
“Chính là khi em bị Lại Diệp sai người bắt cóc, suýt thì bị..” Lam Ngọc Anh cán môi, lại nhớ tới trải nghiệm đáng sợ lần đó, tuy cô đã cho qua rồi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi. Cô dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Sau đó anh tới kịp lúc, nhưng lại bị đám côn đồ đó đánh trọng thương. Không phải đêm hôm đó được đưa đến bệnh viện cấp cứu sao? Anh ở bên trong phẫu thuật, ngoài bố em và chủ tịch Phong ra, thì sau đó Lê Tuyết Trinh cũng tới “ỪmP Anh gật đầu, lúc sau anh có được nghe cô nhắc đến chuyện này.
“Sau đó, sau khi Lê Tuyết Trinh tới, nhìn thấy em thì buột miệng hỏi một câu “Sao cô lại ở đây?” Giọng nói của cô ta khi đó rất ngạc nhiên, ánh mắt nhìn thấy em cũng rất bất ngờ, như thế em chắc hẳn không nên xuất hiện ở trong bệnh viện vào khi đó, mà nên ở một nơi khác mới đúng! Vì lúc ấy trong lòng em chỉ toàn lo nghĩ đến sự an nguy của anh, nên cũng không nghĩ sâu xa gì, nhưng sau đó lại cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng…”
Cô nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía anh, sau khi đán đo, lại nói với giọng vô cùng nghiêm túc: “Hoàng Trường Minh, em nói thật với anh, em vẫn luôn có một suy nghĩ táo bạo rằng Lê Tuyết Trinh rất có khả năng liên quan đến chuyện này! Lần trước, em đi tới sở cảnh sát gặp Lại Diệp, thực ra em đã từng hỏi bà ấy, chuyện sai người bắt cóc em, ngoài bà ấy ra thì còn người nào khác nữa không.
Bà ấy nói không có, nhưng em vẫn cảm thấy bà ấy đang nói dối! Nếu trực giác của em đúng, vậy chuyện này thật sự có liên quan đến Lê Tuyết Trinh, trước đó u Lam Ngọc Thiên có…”
Nuốt nước miếng, cô cũng bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ.
Hoàng Trường Minh nghe cô nói xong, đôi mày đần dân nhíu chặt lại, hình thành một nếp nhãn.
Sau khi im lặng vài giây, đôi mắt bình tĩnh và sâu thẩm của anh nheo lại, dưới ánh đèn tỏa ra tia sáng của sự nguy hiểm: “Anh sẽ điều tra rõ ràng!”
“Vâng…” Cô gật đầu.
Hoàng Trường Minh thấy khóe miệng của cô vẫn còn mím chặt, mới dùng ngón tay cái đặt lên trên, ngón tay hơi miết lên, giục cô: “Đừng nghĩ nữa, cứ giao cho anh, bây giờ đã đến giờ rồi, con gái của anh muốn ngủ!”
Lam Ngọc Anh không nhịn được mà ngẩng đầu, nhìn vào trong đôi mắt bình Tĩnh và sâu thẩm đó của anh.
Từ sau khi kiểm tra có thai xong, cô đã quen với việc mỗi ngày được anh đến giờ là giục đi ngủ, nhưng nghe thấy anh mở, miệng khép miệng đều nói “con gái”, trong lòng không biết tại sao lại tị nạnh, khẽ hỏi: “Hoàng Trường Minh, có phải bây giờ trong mắt anh chỉ có mỗi con gái thôi không?”
‘Đều nói con gái chính là người tình của bố ở kiếp trước, lời này thật sự không sai chút nào!
Thậm chí còn chưa xác định được giới tính, mà anh đã bắt đầu nhắc liên tục mỗi ngày rồi. Nếu đợi đến ngày sinh thật, vậy chẳng phải trong lòng anh sẽ: không còn vị trí của cô nữa hay sao?
Hoàng Trường Minh thấy vẻ mặt oán giận của cô, khẽ cười một tiếng: “Ghen sao?”
“Em không thèm…”
Lúc này, cô mới nhận ra phản ứng của mình quá mãnh liệt, quay gương vừa xấu hổ vừa lúng túng đi và phủ nhận.
Hoàng Trường Minh duỗi tay nắm lấy cấm cô, quay mặt cô lại, anh nhếch môi, thấp giọng nói một câu: “Đến cả con gái mà em cũng ghen được sao?”