Chương 1042
Cũng may, chưa đợi bao lâu thì cửa phòng cấp cứu đã bị đẩy ra, bác sĩ đi ra từ bên trong: “Đừng lo lắng, trước mắt cơ thể của bệnh nhân không có gì đáng lo ngại, chỉ là chịu sự kích thích quá lớn, tâm trạng thất thường dẫn đến khí huyết sôi trào, mới đột nhiên hôn mê! Nẵm viện một đêm, ngày mai có thế về nhà được rồi!”
“Cảm ơn bác sĩ!” Trái tìm đang siết chặt của Lam Ngọc Anh cũng buông xuống Bác sĩ dặn dò hai câu, sau đó nói: “Người bệnh đã tỉnh lại rồi, các người có thế vào thăm ông ấy!”
Cô gật đầu, sau khi cảm ơn lần nữa, thì được Hoàng Trường Minh nắm tay, đẩy cửa phòng bệnh đi vào. Lê Hoài Lâm năm trên giường bệnh với sắc mặt trắng bệch Nhìn thấy cô đi vào, ông duỗi tay, như thế có cả nghìn lời muốn nói: “Ngọc.
Anh…”
Trong lòng cô đau xót, nằm chặt bàn tay của bố ruột, nói lời an ủi một cách khó khăn: “Đố, bố đừng áy náy với bản thân mình, bằng không mẹ ở dưới suối vàng cũng sẽ không thanh thải.
Nghe cô nhắc đến mẹ mình, vẻ đau khổ trên gương mặt của Lê Hoài Lâm lập tức càng dữ dội hơn, giọng nói khàn khàn và nghẹn ngào: “Sở Vân… Sở Vân nhất định sẽ rất trách bốt”
“Mẹ sẽ không trách bố đâu ạ!” Lam Ngọc Anh lại nói một cách rất kiên định.
Ông nhìn cô, hơi sững sờ.
Đúng vậy! Sao Sở Vân nỡ trách ông được chứ?
Bà ấy một lòng một dạ chỉ muốn ông được sống tốt, lại giữ quyển tiểu thuyết bằng tiếng Đức ấy cho đến hiện giờ. Từ đầu tới cuối, luôn kim nén tình yêu và sự nhớ nhung dành cho ông, mà không muốn phá hoại gia đình của ông, thậm chí còn sợ ông sẽ khó xử mà chọn một cách tuyệt tình như vậy. Trong nháy mất bà ấy nhảy xuống vẫn thầm gọi anh Lâm của mình Nghĩ như vậy, trong lòng Lê Hoài Lâm lại càng đau hơn, nước mắt lập tức rơi xuống.
Lam Ngọc Anh thở dài, việc cô có thể làm cũng chỉ là đưa khăn tay qua.
Cửa phòng bệnh không khóa truyền tới một tiếng “kẽo kẹt rất nhỏ, là hai mẹ con Nguyễn Hồng Mai và Lê Tuyết Trinh đi theo phía sau một cách dè dặt, sau khi bọn họ tiến vào. Ánh mắt của Lê Hoài. Lâm liếc qua vợ mình, ngược lại, đã không còn kích động như lúc ở nhà cũ của nhà họ Lê nữa, chỉ thu lại tầm mất một cách lạnh lùng, mà không hề lạnh giọng đuổi bà ta cút đi Nguyễn Hồng Mai nhìn thấy trong đôi mắt của chồng không hề có một chứt cảm xúc nào dành cho mình, giống như đã hoàn toàn coi bà ta thành một người xa lạ, thậm chí còn không có cả chán ghét, ngay cả ghét bỏ cũng không muốn cho bà tai Dấu bàn tay trên gương mặt vẫn còn đó, cả cảm giác khó thở khi trên cổ bị bóp cũng vẫn còn. Họ đã làm vợ chồng hai mươi tám năm, Nguyễn Hồng Mai cảm thấy thật tủi thân, bà ta khóc lóc, lên án: “Hoài Lâm, anh thậm chí không muốn nhìn em lấy một lần đến vậy sao?”
“Rốt cuộc thì ả tiện nhân Sở Vân đó có gì tốt chút Em đã đánh đổi vì anh nhiều đến vậy, chúng ta đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không sánh bảng tình cảm mấy năm ngắn ngủi với ẳ ta hay sao? Em không từ thủ đoạn mới gả được cho anh, nhưng trong hai mươi tám năm này, em thật sự được sống thoải mái hay sao? Anh có biết em đã phải chịu đựng sự cô đơn và trống vắng này thế nào không? Trong ví tiền của anh, từ đầu đến cuối đều giấu ảnh của ả ta, có bao giờ là của hai mẹ con em không. Ngay cả trong chuyện đó, lần nào anh đều gọi tên ả ta, anh vốn dĩ chưa từng yêu em!”
Lê Hoài Lâm cười lạnh, sự oán hận lộ rõ trong giọng nói: “Từ trước đến nay, tôi chưa từng yêu bà, bây giờ lại càng hận hơn!”
Cả người bà ta cứng ngắc lại, đôi mắt đỏ ngầu.
Ông vẫn chẳng thèm liếc mắt nhìn bà ta thêm một lần nào nữa, chỉ bình tính tuyên bố quyết định.
“Tôi sẽ ly hôn với bà”
Nguyễn Hồng Mai cực kỳ sợ hãi, sắc mặt chợt tái nhợt hẳn đi, một câu cũng không thế nói ra được.
Lam Ngọc Anh nhìn Hoàng Trường Minh, sau khi bốn mắt nhìn nhau thì nhẹ nhàng gật đầu, nắm tay rời khỏi phòng bệnh.
Đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, Hoàng Trường Minh đi lấy xe, còn cô thì đứng đợi ở cửa. Vừa hay có một chiếc Sedan dừng lại, hình như là xe của nhà họ Lê.
Sau khi tài xế mở cửa sau ra, người bước xuống chính là Lê Hoài Phương và Trịnh Phương Vũ Nhìn thấy bọn họ, Trịnh Phương Vũ nói một tiếng với Lê Hoài Phương để bà ấy vào trong thăm bác trước. Bà ấy gật đầu, nhìn Lam Ngọc Anh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ cúi đâu đi vào trong tòa nhà mà không hề chào hỏi Lam Ngọc Anh hiếu, đó là vì người cô này cảm thấy rất áy náy và tự trách về tất cả những chuyện đã làm với cô, nên không biết phải đối mặt với cô như thế nào.